BẢN TÌNH CA DỊU DÀNG CỦA TRÁI TIM ĐANG YÊU CỦA NHÀ THƠ TỪ NGUYỄN QUA “MÙA NHỚ”
Dẫu bốn mùa tất cả sẽ đi qua
Nhưng em biết còn một mùa rất nhớ
Không dành riêng cho mùa xuân
Không một mình trong Hạ
Nơi Thu về, Đông tàn tạ, đâu anh!
Có một mùa, cứ thế mãi long lanh
Sâu thẳm tâm tư là chút của để dành
Những chắt chiu từ tình em biêng biếc
Trên đá vàng và cả những mong manh…
Có một mùa mang tên là mùa nhớ
Mùa riêng ta cất giữ thật êm đềm
Mùa dịu dàng cho mộng tưởng đêm đêm
Làm nhịp nối bờ xa gần mãi mãi…
Mùa không nắng, không mưa, không tê tái
Mà thương thương như ngọn gió ban mai
Mùa không sầu, không héo úa phôi phai
Chỉ trìu mến trao nhau ngàn âu yếm…
Là mùa nhớ nên thật nhiều lưu luyến
Nhiều ngọt ngào, rất ít vị đắng cay
Mùa âm thầm mà đủ khiến ngây say
Là mùa nhớ! Nhớ nghe anh, mùa nhớ!
(Nhà thơ Từ Nguyễn)
Trong thơ ca Việt Nam hiện đại, Xuân Quỳnh từng viết:
“Chỉ có thuyền mới biết
Biển mênh mông nhường nào…”
Tình yêu trong thơ luôn gắn liền với những ẩn dụ bất tận, nơi con người tìm cách gọi tên những cung bậc cảm xúc của trái tim. Cũng với cảm hứng ấy, nhà thơ Từ Nguyễn đã sáng tạo nên “Mùa nhớ”, một mùa không thuộc về đất trời, mà thuộc về cõi lòng, để tình yêu và nỗi nhớ hóa thành vĩnh cửu.
Từ Nguyễn là một trong những gương mặt thơ trẻ đương đại, mang đến cho bạn đọc nhiều sáng tác giàu cảm xúc, trong trẻo và tinh tế. Thơ ông thường gắn với tình yêu, nỗi nhớ, cùng những rung động sâu xa của trái tim. Bài thơ “Mùa nhớ” là một minh chứng tiêu biểu, khi tác giả kiến tạo nên một “mùa thứ năm”, mùa không tồn tại trong vòng tuần hoàn của thiên nhiên mà chỉ hiện hữu trong tâm hồn những kẻ đang yêu.
Ngay ở khổ thơ mở đầu, tác giả khẳng định:
“Dẫu bốn mùa tất cả sẽ đi qua
Nhưng em biết còn một mùa rất nhớ
Không dành riêng cho mùa xuân
Không một mình trong Hạ
Nơi Thu về, Đông tàn tạ, đâu anh!”
Nếu Xuân, Hạ, Thu, Đông là bốn mùa quen thuộc của thiên nhiên, thì thơ Từ Nguyễn đã sáng tạo nên một “mùa rất nhớ”, mùa của trái tim. Mùa ấy không phụ thuộc vào sự vận động của vũ trụ mà chỉ tồn tại trong tình yêu con người. Nghệ thuật phủ định liên tiếp làm nổi bật sự độc đáo, mới mẻ của mùa nhớ. Như vậy, ngay từ khổ mở đầu, tác giả đã đặt nền móng cho một không gian nghệ thuật riêng, nơi cảm xúc cá nhân có thể kiến tạo thành một “mùa”. Điều này cũng gợi nhắc quan niệm trong lí luận văn học, thơ ca không chỉ phản ánh hiện thực, mà còn sáng tạo nên một hiện thực mới, hiện thực của tâm tưởng và tình cảm.
Đến khổ thơ thứ hai, mùa nhớ được khắc họa rõ nét hơn:
“Có một mùa, cứ thế mãi long lanh
Sâu thẳm tâm tư là chút của để dành
Những chắt chiu từ tình em biêng biếc
Trên đá vàng và cả những mong manh…”
Mùa ấy không tàn phai mà “cứ thế mãi long lanh”, tồn tại vĩnh viễn trong tâm tư như một “của để dành”. Hai hình ảnh đối lập “đá vàng” và “mong manh” khắc họa sự đa chiều của tình yêu, vừa bền chặt, son sắt, vừa mong manh, dễ tan biến. Đây chính là nghịch lí muôn đời của tình yêu, đẹp đẽ nhất, sâu sắc nhất, nhưng cũng mong manh nhất. Bằng những từ ngữ giàu sức gợi như “biêng biếc”, “long lanh”, tình yêu hiện lên như viên ngọc quý, vừa óng ánh vừa tươi non.
Sang khổ thơ thứ ba, mùa nhớ chính thức được gọi tên:
“Có một mùa mang tên là mùa nhớ
Mùa riêng ta cất giữ thật êm đềm
Mùa dịu dàng cho mộng tưởng đêm đêm
Làm nhịp nối bờ xa gần mãi mãi…”
Đó là mùa gắn liền với hạnh phúc lứa đôi, được lưu giữ êm đềm, nuôi dưỡng những “mộng tưởng đêm đêm”, đồng thời hóa thành nhịp cầu nối liền hai bờ xa cách. Ở đây vang vọng một tình yêu thủy chung, nơi nỗi nhớ không chỉ thuộc về quá khứ mà còn mở ra niềm tin vào tương lai. Theo lí luận văn học, tình yêu trong thơ ca vốn là một trong những miền cảm hứng bền vững, góp phần làm cho đời sống tinh thần con người trở nên thi vị. “Mùa nhớ” của Từ Nguyễn đã tiếp nối mạch nguồn ấy, đồng thời tạo nên một biểu tượng mới mẻ trong cách biểu đạt.
Và đặc biệt, khổ thơ thứ tư tiếp tục nhấn mạnh sắc thái khác biệt của mùa nhớ:
“Mùa không nắng, không mưa, không tê tái
Mà thương thương như ngọn gió ban mai
Mùa không sầu, không héo úa phôi phai
Chỉ trìu mến trao nhau ngàn âu yếm…”
Hàng loạt phủ định được sử dụng để loại bỏ những khắc nghiệt của tự nhiên, không nắng gắt, không mưa dầm, không sầu héo. Nhờ vậy, mùa nhớ hiện lên như một mùa thuần khiết, nơi chỉ còn sự dịu dàng, trìu mến. Hình ảnh “ngọn gió ban mai” gợi cảm giác trong lành, tinh khôi, đem đến một không gian hạnh phúc vẹn nguyên của tình yêu lứa đôi. Đây là nét riêng của Từ Nguyễn so với nhiều thi phẩm tình yêu khác vốn thường gắn với chia xa, khổ đau. “Mùa nhớ” chọn cách tôn vinh vẻ đẹp ngọt ngào, âu yếm, làm giàu thêm bức tranh đa dạng của thơ tình Việt Nam.
Cuối cùng, khổ cuối khép lại bài thơ bằng lời khẳng định tha thiết:
“Là mùa nhớ nên thật nhiều lưu luyến
Nhiều ngọt ngào, rất ít vị đắng cay
Mùa âm thầm mà đủ khiến ngây say
Là mùa nhớ! Nhớ nghe anh, mùa nhớ!”
“Mùa nhớ” ở đây trở thành biểu tượng bất diệt. Đó là mùa của “lưu luyến”, của “ngọt ngào”, hầu như vắng bóng “đắng cay”. Nó không ồn ào, phô trương mà “âm thầm”, song vẫn đủ sức khiến con người “ngây say”. Điệp từ “mùa nhớ” vang lên như tiếng gọi da diết, vừa như lời nhắn nhủ, vừa như một khẳng định tình yêu vĩnh hằng. Bài thơ vì thế được khép lại bằng kết cấu vòng tròn, đưa người đọc trở về nhịp ngân nga ban đầu, để lại dư âm lắng đọng.
Về nội dung, bài thơ khẳng định sức mạnh của tình yêu, biến nỗi nhớ thành một “mùa” riêng, mùa vĩnh hằng trong tâm tưởng. Đây là sự sáng tạo táo bạo nhưng giàu chất thơ, cho thấy khả năng bất tận của ngôn từ trong việc khắc họa tình cảm con người. Về nghệ thuật, tác phẩm nổi bật ở hệ thống phủ định giàu hiệu quả, ngôn ngữ tinh tế, hình ảnh lung linh, nhạc điệu mềm mại và cấu tứ chặt chẽ. Tất cả đã hòa quyện để tạo nên một bài thơ đằm thắm, ngân vang, giàu sức ám gợi.
Thi phẩm “Mùa nhớ” của Từ Nguyễn là một sáng tạo độc đáo về hình tượng, đồng thời là minh chứng cho khả năng không ngừng mới mẻ của thơ ca tình yêu. Nếu trong ca dao xưa, tình yêu gắn với hình ảnh trầu cau, con đò, bến nước, nếu trong thơ Xuân Quỳnh, tình yêu hiện lên vừa đắm say vừa âu lo, thì trong thơ Từ Nguyễn, tình yêu được chưng cất thành một “mùa nhớ”, êm đềm, ngọt ngào, bất tận. Với ngôn ngữ tinh tế, nhạc điệu mềm mại, bài thơ đã khẳng định một chân lí giản dị mà sâu xa, tình yêu đích thực có thể vượt lên quy luật thời gian và tự nhiên, để trở thành mùa vĩnh hằng trong trái tim con người.
———————————-
Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn
Hotline: 0833.873.089
Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội
Website: https://letrandieuthu.com
#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu #muanho #tunguyen #vanhoc #phantichvanhoc #nghiluanvanhoc #NLVH #phantichtho
