Có những chiều muộn, khi hoàng hôn buông chậm trên mái ngói cũ, tôi lại ngồi một mình giữa căn phòng ngập ánh nắng tàn phai, lặng im nghe tiếng thời gian rơi qua từng kẽ tay, tôi chợt nhận ra, có một điều trong lòng mình chưa từng ngủ yên, một điều mỏng manh mà bền bỉ, đó là nỗi nhớ, nỗi nhớ cứ lớn lên từng ngày trong những trang văn, những câu chữ bình dị mà thiết tha
Tôi nhớ lần đầu tiên mình cầm quyển sách còn thơm mùi giấy mới, những trang giấy còn lật khẽ cũng nghe thấy tiếng sột soạt dịu dàng, những câu chuyện giản đơn về một làng quê, về những mùa gặt, những buổi chiều thả diều nơi cánh đồng vàng nắng, lúc đó tôi chưa hiểu hết thế nào là nỗi nhớ, chỉ thấy tim mình chộn rộn, chỉ biết rằng có một niềm thương yêu len lỏi vào từng hơi thở, rồi theo năm tháng, tôi lớn lên, những chuyến đi xa hơn, những ngã rẽ đời người cũng nhiều hơn, và mỗi lần mỏi mệt, tôi lại tìm về văn chương, như tìm về một miền ấm áp, nơi nỗi nhớ không bao giờ khô cạn
Có những ngày mưa rơi lạnh buốt, tôi ngồi bên khung cửa sổ, đọc lại một bài thơ cũ, trong tiếng mưa rơi đều đặn ngoài trời, tôi nghe vang lên những lời thì thầm rất khẽ, như tiếng gọi từ những ngày xưa cũ, nơi có người bà ngồi đan áo bên bếp lửa, có người mẹ cặm cụi vá áo cho con, có những buổi trưa hè trốn ngủ, nghe tiếng chim tu hú gọi bầy trên những vòm cây cao, mọi kỷ niệm trỗi dậy trong lòng như những đốm lửa âm ỉ, sưởi ấm cho tôi qua những tháng ngày lạnh giá nhất
Văn chương với tôi không chỉ là những câu chuyện, nó là những khoảnh khắc lặng lẽ mà sâu sắc, là tiếng thở dài khe khẽ khi lật một trang giấy, là ánh mắt ngân ngấn khi bắt gặp một hình ảnh quá đỗi thân thương, là niềm bâng khuâng khi gấp sách lại mà lòng còn đong đưa theo nhịp nhớ, có khi chỉ một câu thơ, một dòng tản văn, cũng đủ lay động cả một trời ký ức, làm dậy lên trong tim biết bao cảm xúc tưởng chừng đã quên mất
Tôi nhớ những buổi tối mùa đông, ngồi học bài bên ngọn đèn vàng nhạt, ánh sáng run run theo từng cơn gió lùa qua khe cửa, những câu văn đọc đi đọc lại cũng không vào nổi đầu, chỉ thấy tâm trí mình bay về những miền xa xôi, nơi có người bạn cũ đã từ lâu không gặp, nơi có lời hẹn thề bâng quơ thuở mới lớn, tất cả những hình ảnh ấy, những gương mặt ấy, đều được văn chương khắc ghi một cách dịu dàng, không vồn vã, không ồn ào, chỉ bằng một cái nhìn lướt qua, một câu hỏi nhỏ, một sự im lặng chứa chan bao điều chưa nói
Rồi có khi, nỗi nhớ trong văn chương lại không hẳn là nhớ về người, về nơi, mà là nhớ về chính mình, nhớ về một phiên bản non nớt, vụng dại, đầy mơ mộng của bản thân trong những ngày còn chưa biết sợ hãi, chưa biết thất vọng, tôi nhận ra, mỗi lần đọc lại những trang sách cũ, là mỗi lần tôi được gặp lại chính mình trong trẻo nhất, chân thành nhất, ngây thơ nhất, được chạm vào những giấc mơ đầu đời mà cuộc sống bộn bề đã khiến tôi lãng quên
Nỗi nhớ trong văn chương không chỉ là quá khứ, nó còn là những giấc mơ chưa kịp thành hình, là khát khao được sống trọn vẹn hơn, yêu thương nhiều hơn, dũng cảm hơn, có những nhà văn đã viết về một thành phố chưa từng đặt chân đến, một người tình chưa từng gặp mặt, nhưng nỗi nhớ họ tạo ra lại thật đến mức làm người đọc cũng cảm thấy xốn xang, bởi vì sâu thẳm trong mỗi con người, luôn có những khoảng trống cần được lấp đầy, những vết thương cần được xoa dịu, và văn chương chính là đôi bàn tay dịu dàng ấy, lặng lẽ vỗ về từng trái tim đơn độc
Tôi tin rằng, sẽ còn rất nhiều năm nữa, khi mái tóc đã bạc trắng vì sương gió cuộc đời, khi những bước chân đã thôi rong ruổi, khi đôi mắt đã mờ nhòa theo thời gian, tôi vẫn sẽ cầm trên tay những trang sách cũ kỹ ấy, vẫn sẽ đọc lại những câu chuyện quen thuộc ấy, để rồi thấy lòng mình lại bồi hồi, lại run rẩy, lại yêu thương, bởi vì nỗi nhớ không bao giờ chết đi, bởi vì văn chương không bao giờ già cỗi, bởi vì có những điều một khi đã khắc vào tâm hồn thì sẽ ở lại mãi mãi, như dòng sông âm thầm chảy qua mùa đông, mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, rồi lại trở về khởi nguồn, tuần hoàn bất tận
Nỗi nhớ trong văn chương, tựa như ngọn gió thu thoảng qua ngõ nhỏ, nhẹ nhàng nhưng ám ảnh, tựa như một cánh hoa rơi lặng lẽ xuống lòng bàn tay, mong manh mà lưu luyến, tựa như tiếng sáo chiều vọng mãi từ đồng xa, nỉ non mà vững bền, nhờ có nỗi nhớ ấy, văn chương mới thật sự chạm được đến tận cùng trái tim con người, nhờ có nỗi nhớ ấy, mỗi lần đọc lại, ta lại thấy mình còn có thể yêu thương, còn có thể sống thêm một lần nữa, trong những miền ký ức tưởng như đã xa xăm lắm rồi.
Cảm ơn các em đã dành thời gian đón đọc bài viết của cô Diệu Thu. Hi vọng rằng những kiến thức này sẽ giúp các em thêm yêu thích môn văn hơn. Nếu thấy bài viết ý nghĩa và hữu ích, đừng quên chia sẻ với bạn bè để mọi người cùng học hỏi và khám phá thêm những điều thú vị từ văn học nhé!
Trung tâm luyện thi văn cô Diệu Thu hiện có các lớp văn Online từ lớp 6 đến lớp 12, được giảng dạy bởi đội ngũ Tiến sĩ, Thạc sĩ và Giáo viên giỏi với nhiều năm kinh nghiệm. Phương pháp giảng dạy độc đáo bằng công thức sẽ giúp các em dễ dàng nắm vững kiến thức và yêu thích môn văn hơn. Rất mong được đồng hành cùng các em trên hành trình học tập và phát triển kỹ năng văn học!
Liên hệ: Cô giáo Lê Trần Diệu Thu – Thạc sĩ lý luận và Phương pháp giảng dạy Bộ môn Ngữ văn – 0973602995
#nguvan #vanhoc #hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu
Website: https://letrandieuthu.com/