MỘT NGÀY BÍ MẬT – NGUYỄN NGỌC THUẦN

🌙 “MỘT NGÀY BÍ MẬT” – CHUYỆN VỀ NHỮNG TRÁI TIM KHÔNG QUAY LƯNG VỚI NỖI BUỒN

“… Tôi vẫn còn nhớ mẹ thường hay nói với tôi, khi một ai đó buồn, họ cần rất nhiều người để chia sẻ. Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không phải có một phương thuốc nào hết. Khi chia sẻ một nỗi buồn, chúng ta sẽ không buồn hơn, nhưng người khác lại vui hơn. Và đừng bao giờ quay lưng lại với một người như vậy. Họ cần những khuôn mặt hơn là những viên thuốc. Họ cần những bàn tay, những tô cháo, những quả ổi hái để đầu giường. Họ cần mỗi buổi tối ghé lại ngồi với họ trong im lặng. Họ cần chúng ta dẫn họ lên đồi cuốc một mảnh vườn, và thỉnh thoảng hỏi có thích ăn bắp rang không…

Xe đã đậu trong sân. Chú Hùng ẵm cô Hồng vào nhà. Tôi chạy theo. Khuôn mặt cô xanh xao nhìn kinh sợ lắm. Mẹ tôi lấy cái gối dằn cho cô rồi đốt một lò than.

Mẹ nói lớn:

– Cái thằng Hùng này, lựa than gì mà khói nhiều quá. Kiểu này hấp người ta không bằng.

Mẹ nói vậy thôi, chẳng thấy khói gì cả. Ðể lò than xuống gầm giường, mẹ sai chú Hùng đào củ gừng. Rồi mẹ lấy chổi ra quét nhà soàn soạt.

Mẹ nói:

– Ðóng cái cửa này lại, gió độc lắm!

Mẹ sai chú Hùng mua cá về kho khô. Mẹ bảo cột con bò lại coi chừng nó ăn đám mì. Mẹ xuống nhà bếp khua chén rổn rảng. Mẹ xắn ống tay áo lên, sắp đặt mọi việc một cách ồn ào.

Mẹ nói:

– Cứ làm như vậy cho tôi, còn mọi việc tôi lo. Mấy anh đàn ông cứ là vô tích sự!

Tôi đến ngồi bên cô Hồng nắm chặt lấy tay tôi.

Tôi nói:

– Chừng nào cô khỏi bệnh, cô đan cho con chiếc nón len nhé. Con thích chiếc nón có nhiều tua và cái mũi dài dài.

Cô gật đầu. Tôi nói tiếp:

– Cô có thích ăn bắp rang không?

Cô lắc đầu nhưng mỉm cười với tôi.

Mẹ nói:

– Con đừng hỏi cô nữa, để cô nghỉ mệt.

Tôi đi ra ngoài nhưng vẫn nhớ nụ cười đó, bởi vì nó là nụ cười đầu tiên từ lúc cô đánh mất em bé. Một nụ cười trên khuôn mặt buồn.

Chiều tối mẹ mới về nhà với vẻ mệt mỏi. Ngồi trên bậc cửa, mẹ lấy lược ra gỡ tóc. Mẹ cứ chải mãi, chải mãi. Bố thắp đèn lên rồi mắc cái võng ra nằm. Tôi đến ngồi gần nhưng mẹ chẳng hay, có lẽ đang nghĩ ngợi cái gì đó. Lâu lâu lại thở dài. Tôi nhìn ra đường thấy gió cứ thổi suốt. Những ngọn cây như dính lại với nhau trong màu tối tối. Ðêm nay, nếu như trời không mưa, lúc 8 giờ trăng sẽ sáng lắm. Còn nếu như trời mưa thì tiếng đưa võng của bố sẽ không còn nghe thấy nữa. Những giọt mưa trên mái nhà luôn ồn ào, nhưng nếu nó không ồn ào có lẽ tôi không còn thích chúng.

Tôi nói với mẹ:

– Mẹ ơi, hồi chiều cô Hồng cười với con.

– Ừ, cô nhắc con mãi đó.

Con còn hứa sẽ đan cho con một cái nón len.

– Ừ!

– Mẹ có tin cô Hồng sẽ hết buồn khi ngồi đan nón không?

– Mẹ tin.

– Nhưng chú Hùng sẽ không hết buồn. Con thấy chú ra nhà sau ngồi một mình. Chú cũng chẳng thèm cột con bò.

– Không sao đâu con.

– Ngày mai con sang chơi với cô Hồng được không?

– Ðược. Nhưng con phải hỏi cô có đồng ý không đã.

– Con biết rồi.

Trăng đã lên, sáng vằng vặc. Có nghĩa là trời không mưa. Những đám mây trắng tinh như gấu bông bay nhởn nho; lúc thì bay qua, lúc thì bay lại, có lúc dồn ép vào nhau như những núi tuyết. Lại có một đám mây như hình em bé trôi nhẹ đi, cổ quàng một chiếc khăn lớn. Mặt trăng tròn vành vạnh nhô ra ở giữa như cái nôi bập bềnh, lúc thì lồng bên dưới đứa trẻ, lúc thì chạy lên phía trên không thể nào đoán trước được. Người ta nói trong mặt trăng có chị Hằng. Chị Hằng đẹp lắm nên lúc nào cũng giấu mặt trong những lưới mây. Tôi chỉ thích trong mặt trăng có một đứa bé như con của cô Hồng chẳng hạn. Một đứa bé sẽ làm cô Hồng cười khi từ trạm xá về, chú Hùng sẽ không khóc, mọi người đến thăm cô có cái để bồng, để ha hả. Người ta sẽ không né câu hỏi: “Em bé đâu rồi?”. Người ta sẽ nói: “Cho tôi ẵm bé Thương một chút coi”. Cô Hồng sẽ có cớ lâu lâu than phiền: “Dạo này con bé quậy quá. Em chẳng ngủ gì được”. Chú Hùng đi làm về sẽ hỏi: “Con gái ở nhà có hư không, hoặc sẽ đùa: “Cô ở đâu mà cứ đến nhà tui khóc nhè vậy cà!”.

Mẹ tôi nói một đứa bé sẽ trao cho người phụ nữ một cái quyền thiêng liêng nhất, quyền làm mẹ. Không có đứa bé, họ sẽ không được làm mẹ. Họ sẽ đau khổ lắm. Họ sẽ thấy mình mất đi một nửa cuộc đời. Bởi cuộc đời người phụ nữ luôn gắn liền với đứa bé, là kho báu quý giá không có gì có thể đánh đổi với họ.”

( Nguyễn Ngọc Thuần. trích Chương 12. Một ngày bí mật- Vừa nhắm mắt vừa mở của sổ.)

 

🌙 Văn chương tự thuở nào vẫn là tấm gương phản chiếu những góc sâu thẳm nhất của tâm hồn con người, nơi lưu giữ nỗi đau, lòng nhân ái và khát vọng yêu thương. Nếu Nguyễn Minh Châu khơi sáng vẻ đẹp con người trong gian khổ bằng cái nhìn triết lý thì Nguyễn Ngọc Thuần – nhà văn của những tâm hồn trong trẻo – lại chạm đến trái tim người đọc bằng sự hồn nhiên, nhân hậu và tinh tế của trẻ thơ. Một ngày bí mật, trích từ tiểu thuyết Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ, là một câu chuyện giản dị mà thấm thía, kể về một ngày đặc biệt trong cuộc sống của cậu bé nhân vật “tôi”. Qua ánh nhìn trong veo của đứa trẻ, nhà văn mở ra một thế giới ấm áp, nơi nỗi buồn được xoa dịu bằng lòng trắc ẩn và tình người chan chứa.

🌙 Nguyễn Ngọc Thuần là một trong những cây bút văn xuôi hiện đại tiêu biểu cho phong cách viết nhẹ nhàng, giàu chất thơ và thấm đẫm nhân văn. Các sáng tác của ông thường hướng đến thế giới tuổi thơ, nơi những điều bình dị nhất trong cuộc sống, một bông hoa, một nụ cười, một cơn mưa, đều trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp tâm hồn và lòng nhân hậu. Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ là tác phẩm tiêu biểu của ông, từng đoạt giải thưởng Văn học ASEAN, được nhiều thế hệ độc giả yêu mến bởi chất giọng trong trẻo, ngôn từ tinh tế và cách nhìn đời hồn nhiên mà sâu sắc. Trong đó, chương Một ngày bí mật là một điểm sáng đặc biệt, tái hiện một ngày tưởng như bình thường nhưng lại chứa đựng bao yêu thương, mất mát và niềm tin vào con người.

🌙 Câu chuyện mở ra trong không gian yên bình của một làng quê, nơi nỗi buồn len vào từng hơi thở. Cô Hồng, người phụ nữ vừa đánh mất đứa con nhỏ, trở về nhà trong trạng thái kiệt quệ, gương mặt xanh xao và đôi mắt mờ đi vì đau khổ. Nỗi đau ấy, qua cảm nhận của nhân vật “tôi”, không ồn ào mà thấm đẫm sự xót xa. Cậu bé chưa hiểu hết về sự mất mát nhưng linh cảm thấy một điều gì đó rất buồn, rất thương. Giữa nỗi trống vắng ấy, hình ảnh người mẹ hiện lên như một ngọn đèn dịu dàng giữa đêm tối, mang đến hơi ấm của lòng nhân hậu.

🌙 Người mẹ trong truyện là biểu tượng của tình thương vô bờ, của sự bao dung và sẻ chia. Bà không có những lời an ủi hoa mỹ mà xoa dịu nỗi đau bằng hành động giản dị: đốt lò than, nấu cháo, dọn dẹp, sai người đi mua cá, nhóm bếp… Mỗi cử chỉ đều chất chứa một thứ tình yêu sâu thẳm. Mẹ không chữa bệnh bằng thuốc mà bằng sự hiện diện đầy ấm áp của con người. Như lời bà từng nói: “Nỗi buồn chỉ vơi đi bằng tình thương chứ không phải có một phương thuốc nào hết.” Câu nói ấy không chỉ là một lời khuyên mà là một triết lý sống, một bài học nhân sinh giản dị mà sâu sắc. Qua hình ảnh người mẹ, ta thấy được truyền thống nhân ái của dân tộc Việt, nơi tình người luôn được đặt cao hơn mọi giá trị vật chất.

🌙 Đặc biệt, câu chuyện càng trở nên xúc động hơn khi được nhìn qua ánh mắt hồn nhiên của cậu bé “tôi”. Cậu không diễn giải nỗi buồn bằng lý trí mà cảm nhận bằng trái tim. Cậu nắm tay cô Hồng, hứa sẽ được đan cho một chiếc nón len có nhiều tua và cái mũi dài, rồi ngây ngô hỏi cô có thích ăn bắp rang không. Những lời nói tưởng như vu vơ ấy lại là liều thuốc xoa dịu nỗi đau, là ngọn lửa nhỏ thắp lên niềm tin cho người đang tuyệt vọng. Trong tâm hồn non nớt ấy, mầm thiện đang nảy nở, được nuôi dưỡng từ tấm lòng bao dung của người mẹ. Khi cậu nhìn ánh trăng và tưởng tượng có “một đứa bé trong mặt trăng”, ta thấy trong lòng đứa trẻ ấy ẩn chứa cả một thế giới của yêu thương, của khát vọng được san sẻ hạnh phúc cho người khác.

🌙 Nguyễn Ngọc Thuần đã kể câu chuyện bằng giọng văn nhẹ như hơi thở, tự nhiên mà lắng đọng. Mỗi câu chữ đều mang hơi thở của đời sống, mỗi hình ảnh đều gợi một rung cảm sâu xa. Truyện không có những kịch tính dữ dội, chỉ là dòng chảy êm đềm của cảm xúc, nhưng chính sự êm đềm ấy lại khiến người đọc xúc động đến tận cùng. Hình ảnh ánh trăng, đám mây, tiếng võng, cơn gió… đều được viết bằng thứ ngôn ngữ giàu chất thơ, vừa thực vừa mộng, như thể tất cả đang hòa vào một khúc hát dịu dàng về lòng nhân ái. Dưới ngòi bút Nguyễn Ngọc Thuần, nỗi buồn không còn là bóng tối mà trở thành chất liệu để con người nhận ra vẻ đẹp của sự sống và tình thương.

🌙 Một ngày bí mật không chỉ là câu chuyện về nỗi đau mất mát của cô Hồng mà còn là bản nhạc lặng lẽ về tình người, về sự đồng cảm giữa những tâm hồn biết yêu thương. Qua lời kể hồn nhiên của đứa trẻ, nhà văn nhắc nhở chúng ta rằng: trong cuộc sống, điều kỳ diệu không nằm ở phép màu mà ở lòng trắc ẩn, nơi con người biết lắng nghe, biết sẻ chia, biết ngồi cạnh nhau trong im lặng mà không quay lưng đi. Chính tình thương đã giúp con người đi qua bão giông, khiến thế giới dù có buồn đến đâu vẫn sáng lên bằng thứ ánh sáng dịu dàng của nhân hậu và yêu thương.

Nguồn ảnh minh họa: Sưu tầm

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu