“THẾ GIỚI CỦA CON” – KHU VƯỜN CỦA NHỮNG GIẤC MƠ TÍ HON
Con bé phát hiện ra thế giới sống động trong khu vườn nhỏ ấy vào buổi chiều. Cơn mưa từ đâu kéo đến giăng kín trời, đất vườn nồng lên mùi ngái ngái. Con bé đứng bên cửa sổ, luồn tay qua khung cửa gỗ để những giọt mưa nặng trĩu trượt dài trên tay mình trước khi tung tóe trên nền gạch đỏ. Đôi chân của con bé cũng không ngừng nhún nhảy theo điệu nhảy hân hoan của mưa.
Mưa ngớt dần. Cánh tay vẫn lì lợm vươn ra để níu lấy mấy giọt mưa cuối cùng. Tức thì, con bé thu tay lại khi nhận ra có thứ gì đó bám nhẹ trên tay mình. Ồ! Con chuồn chuồn kim! Con bé nhìn chuồn chuồn kim mảnh mai không chớp mắt. Màu xanh trên thân nó như bầu trời kỳ diệu hiện ra trước mắt. Chuồn chuồn kim chợt run rẩy, hai cánh ướt nhẹp khép vào nhau.
– Bố! Bố! Bố ơi!
Con bé vừa chạy đi vừa gọi thét lên, xé tan cả điệu nhạc tí tách yên bình sau cơn mưa. Xòe bàn tay có chuồn chuồn ra trước mắt bố, con bé hốt hoảng:
– Con chuồn chuồn bị cảm mất bố ơi!
Ông Tấn chau mày, buông tiếng thở dài:
– Con đem nó ra ngoài sân rồi mau vào tắm gội đi! Đừng nghịch ngợm nữa!
Con bé bỏ lại sau lưng lời nhắc nhở của bố và chạy vụt vào trong bếp.
Lần đầu tiên sau cơn mưa, con bé huơ tay mình trên đống than hồng. Chỉ là để ủ ấm cho con chuồn chuồn kim bé nhỏ.
Đêm đó, con bé sẵn sàng nhường gối êm cho chuồn chuồn kim nằm im trên đó và thủ thỉ với nó:
– Em còn lạnh không?
– Nhà em ở đâu?
– Em thích chơi ở đâu nè?
– Mai chị sẽ dẫn em đi chơi nha.
… Nhưng chính chuồn chuồn kim lại dẫn đường cho con bé đến thế giới kỳ lạ trong khu vườn. Cơn mưa đêm qua đã gột sạch tất cả bụi bặm trên những tàu lá. Những đốm nắng vàng mơ đậu đầy trên thảm cỏ. Và, ở góc vườn, mấy con bọ ngựa màu xanh đang ngủ say trên tàu lá chuối, vài con cánh cam vừa cựa mình, hai con bướm trắng đang khẽ rung đôi cánh mềm mại như sắp sửa bay lên. Rồi, con ếch cốm, con cóc nâu, con dế mèn… Một, hai, ba… bảy… chín, mười. Con bé đứng tròn mắt nhìn cả thế giới đang động đậy quanh mình. Thoắt cái, con bé lại chạy vụt đi.
…Đêm đêm, đàn đom đóm đến phiên gác, thắp đèn lung linh cả góc vườn. Con bé lần theo thứ ánh sáng huyền diệu đó bước vào thế giới của riêng mình. Đó là thế giới thần tiên giữa bóng đêm. Con bé như người khổng lồ đang bước vào xứ sở của những người bạn tý hon.
Không! Con bé là người mẹ tí hon của mười đứa con tí hon.
Con bé quên cả bữa cơm để chăm sóc con cánh cam bị ốm.
Con bé quên cả trưa nắng hè để đi tìm con bướm trắng lạc đường.
Con bé quên cả bóng đêm để xem con chuồn chuồn hoa đã ngủ say chưa…
(“Thế giới của con” – Dương Hằng – Trích trong “65 truyện ngắn hay dành cho thiếu nhi” – NXB Kim Đồng, 2022, tr 509 – 511).
Tuổi thơ là một thế giới kỳ diệu, nơi mà từng hạt mưa rơi, những chiếc lá rung rinh, từng con chuồn chuồn, con bướm nhỏ, hay ánh sáng le lói của đom đóm đều trở thành phép màu, khiến tâm hồn trẻ thơ rung động trước những điều tưởng chừng bình thường nhưng lại diệu kỳ vô cùng. “Thế giới của con” của Dương Hằng mở ra một khu vườn đầy nhịp điệu sống, nơi mà thiên nhiên và trí tưởng tượng hòa quyện một cách tinh tế, nơi hồn nhiên, lòng yêu thương, và sự quan sát tỉ mỉ của con bé tạo nên một thế giới vừa thực vừa huyền ảo, khiến người lớn cũng như được trở lại tuổi thơ, để cảm nhận nhịp sống trong trẻo và những xúc cảm tinh khiết mà lâu nay họ tưởng đã quên mất.
Dương Hằng là một cây bút dành cho thiếu nhi giàu hình ảnh và cảm xúc, khéo léo biến những sự việc đời thường, cơn mưa, sân vườn, con chuồn chuồn, bướm, đom đóm, thành những lát cắt nhân văn, dẫn dắt người đọc vào thế giới nội tâm phong phú của trẻ thơ. Câu chuyện không cần xung đột cao trào, nhưng từng chi tiết đều chứa đựng ý nghĩa, từ sự thích thú trước mưa rơi, niềm hân hoan khi bắt gặp sinh vật nhỏ bé, đến cảm giác lo lắng, đồng cảm và trách nhiệm khi chăm sóc con chuồn chuồn, bọ ngựa hay bướm trắng. Tất cả tạo nên một nhịp điệu tinh tế, vừa đời thường vừa thần tiên, để người đọc có thể thấm sâu vào những cảm xúc trong trẻo, thuần khiết.
Truyện mở ra bằng hình ảnh con bé đứng bên cửa sổ, luồn tay qua khung cửa gỗ để hứng những giọt mưa, đôi chân nhún nhảy theo điệu nhạc của mưa, khiến chúng ta ngay lập tức cảm nhận được sự hòa mình vào thiên nhiên, niềm vui sướng thuần khiết của tuổi thơ. Cơn mưa không chỉ là hiện tượng tự nhiên, mà trở thành nhịp điệu sống, là cầu nối để con bé bước vào thế giới thần tiên của khu vườn, nơi từng chiếc lá, từng con côn trùng, đều có sức sống riêng và đáng được quan sát, yêu thương.
Cao trào cảm xúc của truyện không đến từ xung đột, mà từ sự đồng cảm và lòng yêu thương. Khi con bé phát hiện con chuồn chuồn lạnh, cô không chỉ nhìn, mà còn dùng bàn tay ấm áp để ủ ấm, và cả đêm cho nó ngủ trên gối, trò chuyện và chăm sóc như một người mẹ nhỏ bé. Hình ảnh con bé trở thành “người mẹ tí hon của mười đứa con tí hon” khiến người đọc cảm nhận được lòng trắc ẩn, khả năng đồng cảm sâu sắc của trẻ thơ, và sự gần gũi giữa con người và thiên nhiên, giữa tưởng tượng và thực tại.
Không gian thiên nhiên trong truyện được Dương Hằng miêu tả vừa thực vừa huyền ảo, ánh nắng vàng trải trên thảm cỏ, bọ ngựa xanh, bướm trắng, con ếch cốm, con cóc nâu, và ánh sáng lung linh của đom đóm trong đêm. Mỗi sinh vật nhỏ đều sống động, có nhịp điệu riêng, và được đặt trong bối cảnh vừa hiện thực vừa thần tiên, khiến khu vườn trở thành một thế giới diệu kỳ, nơi mà con bé vừa khám phá vừa chăm sóc, vừa học cách quan sát, thấu cảm và yêu thương.
Một điểm đáng chú ý trong truyện là cách Dương Hằng khéo léo đặt con bé vào vị trí vừa là người quan sát vừa là người tham gia tích cực vào thế giới đó. Con bé không chỉ đứng nhìn mà còn tương tác, chăm sóc, dẫn dắt các sinh vật, từ đó tạo nên một nhịp điệu tinh tế giữa con người và thiên nhiên, giữa tưởng tượng và hiện thực. Việc con bé quên cả bữa cơm, quên trưa nắng, quên bóng đêm để chăm sóc sinh vật nhỏ bé cho thấy sự hồn nhiên nhưng cũng rất đỗi trách nhiệm, và qua đó, người đọc nhận ra rằng lòng yêu thương không đo bằng tuổi tác hay sức mạnh, mà bằng sự tinh tế, chân thành và tận tâm.
Truyện còn gợi nhắc về giá trị của tuổi thơ, nơi khả năng tưởng tượng và cảm nhận tinh tế là vô giá. Con bé nhìn từng chi tiết, trò chuyện với từng sinh vật, và dần nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn trong tự nhiên, từ đó nuôi dưỡng sự quan tâm, đồng cảm và tình yêu thương. Chính sự hồn nhiên, tinh tế ấy khiến câu chuyện trở thành bài học nhân văn sâu sắc mà không cần lên gân, nhấn mạnh rằng những điều giản dị nhất, một bàn tay ấm, một lời thủ thỉ, một đêm chăm sóc con vật nhỏ, cũng đủ làm bừng sáng niềm hạnh phúc và ký ức thiêng liêng.
Truyện kết thúc mà vẫn đọng lại dư âm, như ánh sáng đom đóm thắp lung linh cả khu vườn, khiến người đọc lặng mình trước nhịp sống của tuổi thơ, trí tưởng tượng phong phú và lòng yêu thương vô bờ của con bé. Dương Hằng đã dùng những chi tiết bình dị nhất để mở ra một thế giới lớn lao – thế giới của trẻ thơ, của sự đồng cảm và tình yêu thiên nhiên. Đọc xong, ta muốn một lần đứng giữa khu vườn sau cơn mưa, để cảm nhận lại nhịp điệu hồn nhiên và diệu kỳ của tuổi thơ, nơi mọi sinh vật, mọi khoảnh khắc đều trở nên sống động và thiêng liêng, để lòng mình dịu lại và mở ra với yêu thương, với sự quan sát tinh tế, với khả năng thấu cảm mà tuổi trưởng thành đôi khi quên lãng.
———————————-
Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu: Học văn từ gốc – Công thức dễ dàng
Hotline: 0833.873.089
Địa chỉ: 68 Thụy Phương, Đông Ngạc, Hà Nội
Website: https://letrandieuthu.com
