MÙA NỒM CỦA TÔI – DƯƠNG THANH BÌNH

🖋 “MÙA NỒM CỦA TÔI” – HƯƠNG HOA BƯỞI TRONG KÍ ỨC NGỌT NGÀO

[…] Đến tận bây giờ tôi mới hiểu sự khó chịu của cái “mùa” ẩm ẩm ương ương này. Nắng chẳng ra nắng, mưa cũng chẳng ra mưa, thời tiết âm u khó chịu, không khí cũng mịt mờ, độ ẩm tăng cao, nên như một lẽ tự nhiên mà quần áo chẳng thể nào khô nổi. Rồi thì người cứ dấp dấp dính dính, khuôn mặt đổ dầu và đầu bết làm đám con gái chúng tôi khó chịu hết biết. Nhưng, chẳng phải vì vậy mà tôi ghét cái “mùa” đặc biệt chỉ kéo dài có một, hai tháng này. Ngược lại, tôi yêu tháng ba – tháng của mùa nồm ra phết chứ chẳng đùa. Vì sao ư? Vì mùa này có hoa bưởi của ông, có khói bếp của bà, có những người tôi khắc sâu vào tâm khảm…

     Tôi nhớ năm ấy, nhà tôi nghèo lắm, bởi ông bà tôi chỉ là công nhân lam lũ, vất vả nuôi bố mẹ tôi học hết cấp 3, nên bố mẹ cũng chỉ là người lao động bình thường, chẳng có thu nhập ổn định gì, chỉ trông chờ vào đồng lương làm công tại các công trình xây dựng.

     Ấy vậy nhưng tôi nào có biết. Tôi chỉ là một đứa trẻ con, đến trường hâm mộ các bạn có váy mới, có búp bê, về nhà thấy ghen tị với các cô công chúa có hoa thơm, trà bánh. Rồi, vào một ngày trung tuần tháng ba, ông về nhà với một chùm hoa bưởi. Tôi ngạc nhiên lắm! Bình thường bố mẹ bận rộn, bà thì ra chợ buôn bán, tôi cùng anh trai đều đi học trên trường, nên trong nhà chỉ có ông cùng đàn heo ông chăm. Thế mà nay ông lại đi vắng, và khi về lại cầm theo chùm hoa bưởi nữa chứ. Tôi tò mò chạy lại hỏi, nhưng ông giữ bí mật kĩ lắm. Ông chỉ dùng bàn tay thô ráp của mình xoa xoa mái tóc tôi mà bảo:

– Tối cả nhà về thì cháu sẽ biết.

     Tôi vừa làm bài tập, vừa ngóng trông cho tới tối. Nhưng trẻ con thì nào thức nổi khuya. Tôi ngủ thiếp đi từ độ 9 giờ.

     Đến khi cảm nhận được cái vỗ về nhè nhẹ của ông, tôi choàng tỉnh giấc. Căn nhà tối om vì chẳng bật đèn khiến tôi hoang mang lắm. Rồi thì đèn sáng. Là ánh sáng xanh xanh đỏ đỏ của chùm đèn trong chiếc tủ kính của nhà tôi. Cái tủ đấy tôi vẫn trèo lên ngắm nghía bấy lâu nay, nhưng giờ tôi mới biết nó có thể bật lên được. Đương lúc tôi ngắm ánh đèn lung linh ấy, thì bố mẹ xuất hiện từ sau lưng tôi, trên tay là một chiếc bánh kem nho nhỏ với một ngọn nến duy nhất đang cháy lên ánh lửa bập bùng. A! Là bánh kem, là sinh nhật! Tôi giật mình nhận ra hôm đó là sinh nhật tôi. Các bạn đừng ngạc nhiên vì tôi không nhớ sinh nhật của chính mình nhé! Khi đó tôi còn nhỏ, và nhà tôi cũng khó khăn, nên chẳng mấy khi được tổ chức sinh nhật cả. Và tôi đã bật khóc. Khóc oà sung sướng, bởi cuối cùng tôi cũng có một cái sinh nhật đúng nghĩa rồi.

     Ông nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt của tôi, xoa xoa lưng tôi an ủi. Rồi ông đưa chùm hoa bưởi trắng muốt cho tôi, cười ấm áp bảo:

– Cháu gái ông cũng là công chúa, cũng có hoa, có bánh, có trà. Cháu đừng ghen tị với ai cả nhé, vì cháu là món quà vô giá của ông mà.

     Hôm đó, tôi đã trở thành một nàng công chúa, với chiếc kẹp tóc màu hồng đáng yêu anh trai mua tặng, với chiếc váy bồng bềnh bố mẹ mua cho, với đôi giày lấp lánh kim tuyến bà tự tay đính, và với chùm hoa cài bên tai thơm nức của ông…

Mùa nồm khó chịu là thế, nhưng mùa nồm của tôi có hương bưởi thơm nồng, có ánh đèn lấp lánh, có ngọn nến lung linh,… Mùa nồm của tôi ấm áp lắm, nên tôi chẳng ghét cái mùa thứ năm của đất trời Hà Nội đâu.

(Dương Thanh Bình, in trong Tạp chí Văn học và tuổi trẻ)

 

🖋 Có những mùa trong năm trôi qua mà chẳng mấy ai để ý, cũng có những mùa khiến ta nhớ mãi bởi chứa đựng những dư vị của tình yêu thương và ký ức tuổi thơ. “Mùa nồm” – cái mùa ẩm ướt, mưa chẳng ra mưa, nắng chẳng ra nắng tưởng chừng chỉ mang lại sự khó chịu, lại trở thành “mùa của thương nhớ” trong trang viết của Dương Thanh Bình. Giữa không gian mịt mờ của hơi ẩm và sương mưa, tác giả khẽ gọi dậy những cảm xúc ấm nồng về gia đình, về những người thân yêu đã vun đắp cho tuổi thơ một miền ký ức dịu dàng.

🖋 Dương Thanh Bình là cây bút trẻ giàu cảm xúc, thường viết về những điều dung dị trong cuộc sống đời thường nhưng được soi chiếu qua lăng kính của tình cảm và ký ức. Truyện ngắn “Mùa nồm của tôi” in trên Tạp chí Văn học và tuổi trẻ là một tác phẩm như thế. Bằng giọng kể nhẹ nhàng, chân thật, tác giả đã khắc họa lại những kỷ niệm hồn nhiên mà sâu sắc của một cô bé trong cái “mùa nồm” Hà Nội, nơi tình yêu thương của ông bà, cha mẹ đã sưởi ấm cả một không gian ẩm ướt và buồn tẻ.

🖋 Ở phần đầu truyện, tác giả khéo léo đặt ra sự đối lập giữa cái khó chịu của thời tiết với cảm xúc yêu thương ấm áp mà nhân vật “tôi” dành cho mùa nồm. Dưới góc nhìn của một người trưởng thành hồi tưởng, “mùa nồm” được miêu tả với những đặc trưng quen thuộc: không khí âm u, độ ẩm cao, quần áo không khô, con người thì “dấp dấp dính dính”. Nhưng chính trong cái ẩm ương ấy lại nảy nở một vẻ đẹp rất riêng, bởi đó là mùa của hoa bưởi, của khói bếp, của những ký ức gắn liền với gia đình. Cách viết này giúp người đọc cảm nhận rõ sự chuyển biến tinh tế trong cảm xúc từ chán ghét đến yêu thương, từ khó chịu đến trân quý – một sự trưởng thành trong nhận thức và tâm hồn.

🖋 Câu chuyện về ngày sinh nhật trong “mùa nồm năm ấy” chính là điểm sáng của tác phẩm. Tình tiết được kể bằng giọng văn nhẹ nhàng, xen lẫn bất ngờ và xúc động: một gia đình nghèo, không dư giả, nhưng vẫn dành cho cô bé món quà tinh thần vô giá. Chùm hoa bưởi của ông, chiếc váy mẹ mua, đôi giày bà đính kim tuyến, ánh đèn và ngọn nến lung linh – tất cả hòa vào nhau tạo nên một “bữa tiệc yêu thương”. Dưới ngòi bút tinh tế của Dương Thanh Bình, hình ảnh người ông hiện lên giản dị mà ấm áp, là hiện thân của tình thương sâu nặng. Câu nói của ông: “Cháu gái ông cũng là công chúa, cũng có hoa, có bánh, có trà…” không chỉ xoa dịu nỗi tủi thân trẻ thơ, mà còn là lời nhắc nhở dịu dàng về giá trị của tình thân – thứ khiến con người trở nên giàu có hơn bất cứ vật chất nào.

🖋 “Mùa nồm của tôi” vì thế không chỉ là một mẩu chuyện về thời tiết hay một buổi sinh nhật tuổi thơ, mà là bản hòa ca ấm áp về tình cảm gia đình. Ẩn sâu trong từng chi tiết nhỏ là một thông điệp nhân văn: dù cuộc sống có nghèo khó, thì tình yêu thương vẫn đủ sức sưởi ấm, đủ sức khiến những điều bình dị trở nên diệu kỳ. Tác giả đã thành công khi dùng giọng văn hồi ức nhẹ nhàng, cấu trúc kể chuyện chậm rãi và hình ảnh gợi cảm để đánh thức những xúc cảm sâu lắng trong lòng người đọc.

🖋 Kết thúc truyện, nhân vật “tôi” khẳng định: “Mùa nồm của tôi ấm áp lắm, nên tôi chẳng ghét cái mùa thứ năm của đất trời Hà Nội đâu.” Câu văn giản dị mà lắng đọng, như một lời tri ân đối với ký ức, đối với gia đình và cả những điều tưởng chừng nhỏ bé trong cuộc sống. Chính tình yêu ấy đã khiến “mùa nồm” vốn bị xem là xám xịt, ẩm thấp bỗng lại hóa thành mùa của ánh sáng, mùa của hương bưởi và mùa của yêu thương.

🖋 Truyện ngắn “Mùa nồm của tôi” vì thế là một bản ghi chép dịu dàng của tuổi thơ, của gia đình, của Hà Nội trong làn sương ẩm. Qua ngòi bút tinh tế của Dương Thanh Bình, người đọc nhận ra rằng: mỗi mùa của đất trời đều có thể trở nên đáng yêu nếu trong lòng ta có một mùa thương nhớ, một ngọn lửa ấm áp của tình thân còn cháy mãi.

Nguồn ảnh minh họa: Sưu tầm

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu