CÔ BÉ BÁN DIÊM – ANDERSEN

Đêm giao thừa – khoảnh khắc thiêng liêng nhất của năm, lẽ ra phải là thời khắc sum vầy, hạnh phúc, nhưng lại trở thành một bi kịch đầy xót xa đối với cô bé bán diêm tội nghiệp. Dưới cái lạnh thấu xương của mùa đông Bắc Âu, giữa những con phố tấp nập người qua lại, cô bé ấy cô độc, nhỏ bé và yếu ớt như một ánh lửa chập chờn giữa đêm đông giá rét. “Cô bé bán diêm” của Andersen không chỉ là câu chuyện về số phận bất hạnh của một đứa trẻ nghèo, mà còn là bức tranh hiện thực phũ phàng về xã hội và lời thức tỉnh lương tri con người. Ẩn sau những que diêm le lói là cả một thế giới của ước mơ, của tình yêu thương, và của nỗi xót xa cho một kiếp người bé nhỏ bị lãng quên trong vòng quay tàn nhẫn của cuộc đời. Cùng khám phá câu chuyện cảm động này cùng cô Diệu Thu nhé!

Có những câu chuyện tưởng chừng rất giản dị, nhưng khi khép lại trang sách, dư âm của nó vẫn còn vang vọng mãi trong tâm hồn người đọc. “Cô bé bán diêm” của Hans Christian Andersen là một câu chuyện như thế – một câu chuyện không chỉ khiến ta rơi nước mắt, mà còn buộc ta phải suy ngẫm về sự vô tâm của xã hội và về những phận đời bị lãng quên giữa dòng chảy của cuộc sống. Tác phẩm không chỉ là một truyện cổ tích, mà còn là một bức tranh hiện thực đầy ám ảnh, nơi tình thương và sự lạnh lùng đối lập nhau, nơi những mảnh đời nghèo khó bị nhấn chìm trong sự thờ ơ của con người.

Hình ảnh cô bé bán diêm xuất hiện ngay từ đầu truyện với dáng vẻ cô độc và bất hạnh. Đó là một cô bé nghèo khổ, không giày, không mũ, co ro trong giá rét giữa đêm giao thừa – thời khắc thiêng liêng nhất trong năm. Giữa những ngôi nhà rực sáng ánh đèn, những bàn tiệc linh đình của người giàu, cô bé lang thang trên phố, ôm chặt trong tay những bao diêm nhưng chẳng ai đoái hoài. Cô bé ấy không chỉ nghèo về vật chất, mà còn cô độc đến tận cùng. Người cha nghiêm khắc, những vị khách qua đường dửng dưng, xã hội lạnh lùng – tất cả đã khép lại cánh cửa hy vọng của em, đẩy em vào một góc nhỏ lặng lẽ của cuộc đời, nơi không một ai quan tâm em có đói, có rét hay có đang đau đớn hay không.

Những que diêm trong truyện không đơn thuần chỉ là một phương tiện để kiếm sống, mà còn là biểu tượng cho ước mơ và hy vọng mong manh của cô bé. Mỗi lần quẹt diêm, em lại được bước vào một thế giới khác – một thế giới đầy ấm áp và yêu thương. Ngọn lửa diêm nhỏ bé nhưng lại thắp lên trong tâm hồn em những niềm vui ngắn ngủi: một lò sưởi ấm áp xua đi cái lạnh, một bàn tiệc sum vầy với thức ăn ngon, một cây thông Noel lộng lẫy như bao gia đình khác đang tận hưởng… Đó là những gì một đứa trẻ đáng được hưởng, nhưng trong thực tại tàn khốc, em chỉ có thể tìm thấy chúng qua ánh sáng le lói của que diêm đang cháy dở. Và khi hình ảnh người bà hiện lên – người duy nhất yêu thương em – ta nhận ra rằng ước mơ lớn nhất của cô bé không phải là thức ăn hay sự sung túc, mà là tình thương, là một chốn bình yên để nương tựa.

Nhưng thế giới thực không phải là một câu chuyện cổ tích có hậu. Khi que diêm cuối cùng vụt tắt, cô bé cũng rời khỏi thế gian trong giá rét. Ngày hôm sau, khi mọi người phát hiện ra em, họ chỉ thấy một đứa trẻ chết cóng với nụ cười trên môi, mà chẳng ai hiểu rằng em đã ra đi trong một giấc mơ đẹp, trong vòng tay yêu thương của người bà quá cố. Xã hội vẫn tiếp tục guồng quay của nó, những con người thờ ơ vẫn tiếp tục với những bữa tiệc và niềm vui của họ, và một sinh mệnh nhỏ bé đã lặng lẽ biến mất mà không ai bận tâm.

Câu chuyện của Andersen không chỉ là một lời kể về số phận một cô bé nghèo khổ, mà còn là một lời lên án mạnh mẽ về sự vô cảm của con người. Cô bé bán diêm chết không chỉ vì cái lạnh, mà còn vì sự lạnh lùng của những con người xung quanh. Đêm giao thừa, khi mọi người hân hoan đón chào một năm mới, không ai nhận ra rằng ngay trên con phố họ đi qua, một sinh mệnh nhỏ bé đang lụi tàn. Chính sự đối lập giữa niềm vui của kẻ giàu sang và nỗi khốn khổ của cô bé đã khắc họa rõ nét sự bất công và tàn nhẫn của xã hội.

Nhưng đồng thời, Andersen cũng để lại trong tác phẩm một chút ánh sáng nhân văn. Cái chết của cô bé, dù đau đớn, nhưng cũng là một sự giải thoát. Trong thế giới thực, em chỉ có đói, có rét và sự thờ ơ, nhưng trong cái chết, em tìm thấy tình yêu thương và sự ấm áp mà em hằng ao ước. Đó có lẽ là cách tác giả muốn xoa dịu nỗi đau của nhân vật, để cô bé không còn phải chịu đựng nữa. Tuy nhiên, cái kết ấy lại khiến ta không khỏi day dứt: tại sao một đứa trẻ phải rời bỏ thế gian mới có thể tìm thấy hạnh phúc? Tại sao xã hội lại để cho những mảnh đời nhỏ bé như vậy bị lãng quên trong lạnh giá?

“Cô bé bán diêm” là một câu chuyện buồn, nhưng không phải là một câu chuyện tuyệt vọng. Nó không chỉ khơi gợi lòng trắc ẩn, mà còn là một lời cảnh tỉnh: liệu chúng ta có đang thờ ơ với những con người bất hạnh xung quanh mình? Liệu giữa cuộc sống ấm êm của bản thân, ta có bao giờ dừng lại để nhìn xem có ai đó đang cần giúp đỡ? Andersen đã kể một câu chuyện đau lòng, nhưng cũng để lại trong đó một thông điệp sâu sắc: tình thương là thứ duy nhất có thể sưởi ấm trái tim con người, và chỉ khi con người biết yêu thương nhau, thế giới mới thực sự trở nên tốt đẹp hơn.

Cảm ơn các em đã dành thời gian đón đọc bài viết của cô Diệu Thu. Hi vọng rằng những kiến thức này sẽ giúp các em thêm yêu thích môn văn hơn. Nếu thấy bài viết ý nghĩa và hữu ích, đừng quên chia sẻ với bạn bè để mọi người cùng học hỏi và khám phá thêm những điều thú vị từ văn học nhé!

Trung tâm luyện thi văn cô Diệu Thu hiện có các lớp văn Online từ lớp 6 đến lớp 12, được giảng dạy bởi đội ngũ Tiến sĩ, Thạc sĩ và Giáo viên giỏi với nhiều năm kinh nghiệm. Phương pháp giảng dạy độc đáo bằng công thức sẽ giúp các em dễ dàng nắm vững kiến thức và yêu thích môn văn hơn. Rất mong được đồng hành cùng các em trên hành trình học tập và phát triển kỹ năng văn học!

Liên hệ: Cô giáo Lê Trần Diệu Thu – Thạc sĩ lý luận và Phương pháp giảng dạy Bộ môn Ngữ văn – 0973602995

#nguvan #vanhoc #hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu

Website: https://letrandieuthu.com/