TÍNH NHÂN BẢN – LINH HỒN BẤT DIỆT CỦA VĂN HỌC

TÍNH NHÂN BẢN – LINH HỒN BẤT DIỆT CỦA VĂN HỌC

📘 Văn học, tự thuở khai sinh, đã trở thành chiếc cầu nối kỳ diệu giữa con người và con người, giữa quá khứ và hiện tại, giữa nỗi đau riêng và niềm đồng cảm chung. Nhận định của Maxin Malien: “Những cuộc chiến qua đi, những trang lịch sử của từng dân tộc được sang trang, các chiến tuyến có thể được dựng lên hay san bằng. Nhưng những tác phẩm đi xuyên qua mọi thời đại, mọi nền văn hoá hoặc ngôn ngữ cuối cùng vẫn nằm ở tính nhân bản của nó…” là lời khẳng định sâu sắc về bản chất vĩnh hằng của văn học: dù thế giới đổi thay, văn học vẫn sống mãi bởi nó cất giữ linh hồn của con người – lòng nhân ái, sự đồng cảm và khát vọng yêu thương.

📘 Bản chất của văn học là nghệ thuật phản ánh và thể hiện con người trong mối quan hệ với cuộc sống. Nếu chiến tranh, thời cuộc hay quyền lực chỉ là tạm thời, thì những giá trị nhân bản mà văn học hướng tới lại vĩnh cửu. Mỗi tác phẩm đích thực là một hành trình đi tìm cái đẹp và cái thiện trong tâm hồn. “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” khiến bao thế hệ rơi lệ không phải vì chiến tranh bi thương, mà vì giữa khói lửa ấy, ta bắt gặp một trái tim nhân hậu, yêu đời và giàu lòng trắc ẩn. Chính cái nhân bản ấy khiến tác phẩm vượt khỏi giới hạn của thời gian, chạm đến trái tim người đọc ở mọi dân tộc, mọi ngôn ngữ.

📘 Dẫu cho nhân loại có khác biệt về màu da, tiếng nói hay tôn giáo, song như Maxin Malien từng nói, “máu chúng ta đều có màu đỏ, nhịp tim đều giống nhau.” Văn học chạm đến điểm chung ấy – nơi mà mọi ranh giới bị xóa nhòa. Khi ta đọc “Không gia đình” của Hector Malot, ta xót xa cho số phận chú bé Rémi dù cậu thuộc về một xứ sở xa xôi. Khi ta đọc “Chiếc thuyền ngoài xa” của Nguyễn Minh Châu, ta bâng khuâng trước nỗi đau người đàn bà làng chài, và ta thấy chính bóng dáng nhân loại trong hình ảnh người mẹ Việt Nam ấy. Văn học khiến con người nhận ra: chúng ta khác nhau ở bề ngoài, nhưng trái tim – cội nguồn của cảm xúc và lòng nhân ái – lại cùng chung một nhịp đập.

📘 Tính nhân bản giúp văn học trở thành “ngôi nhà chung của nhân loại”. Mỗi trang viết nhân văn là một lời thức tỉnh, giúp con người biết yêu thương, biết sẻ chia, biết khóc cho nỗi đau của người khác. Chính điều ấy làm nên sức sống trường tồn cho những tác phẩm như “Tắt đèn” của Ngô Tất Tố, “Số đỏ” của Vũ Trọng Phụng hay “Chiến tranh và hòa bình” của Lev Tolstoy. Dù thời đại đổi thay, con người vẫn soi vào những trang văn ấy để tìm thấy chính mình – yếu đuối, thương tổn, nhưng cũng đầy nghị lực và yêu thương.

📘 Cuối cùng, văn học tồn tại không phải để tô vẽ chiến công, mà để gìn giữ tâm hồn con người. Khi chiến tranh qua đi, khi những ranh giới chính trị dần bị xóa nhòa, thì chỉ có tình thương, sự bao dung và khát vọng sống nhân văn là còn mãi. Chính vì thế, những tác phẩm vĩ đại không bao giờ chỉ kể chuyện về con người, mà là viết vì con người – để trái tim này hiểu, cảm thông và yêu thương trái tim kia nhiều hơn.

📘 Văn học, suy cho cùng là nơi trái tim con người được soi chiếu và thanh lọc. Khi tiếng súng đã ngừng, khi lịch sử đã khép lại, chỉ còn những câu chuyện về lòng nhân ái, tình yêu, nỗi đau và khát vọng sống là còn đọng lại trong ký ức nhân loại. Mỗi tác phẩm nhân văn chính là một “mạch máu đỏ” nuôi dưỡng linh hồn con người qua mọi thế hệ. Bởi chỉ có những giá trị nhân bản mới đủ sức vượt lên mọi biên giới, mọi biến thiên của thời gian để tồn tại mãi cùng nhân loại. Và có lẽ, đến cuối cùng, điều khiến văn học bất tử không phải là sự hoàn mỹ của ngôn từ, mà là nhịp đập chân thành của trái tim – nơi tiếng nói của con người vang lên trong sự đồng cảm, yêu thương và sẻ chia vô tận.

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu