NHỮNG DÒNG CHỮ DIỆU KÌ – NGUYỄN PHAN KHUÊ

✏️ÁNH SÁNG DIỆU KÌ TỪ NHỮNG DÒNG CHỮ NHỎ QUA TRUYỆN NGẮN “NHỮNG DÒNG CHỮ DIỆU KÌ”

Ngày ấy, cu Minh còn bé xíu, chưa đi học. Tôi rất quý nó, vì nhà nó có cả một thư viện nhỏ. Ba nó là thầy giáo dạy văn trên tỉnh. Cuối tháng, ông mới về nhà nghỉ một hai hôm. Mỗi lần về, ba nó mang theo cả một cặp toàn sách và báo. Khi ba nó đi khỏi là tôi lò dò tìm đến. Chao ôi toàn truyện là truyện! Tôi đọc ngốn ngấu, quên cả ăn cơm. Còn cu Minh thì cứ dửng dưng như không có gì. Cũng phải thôi, vì nó đã biết đọc chữ gì đâu. Tôi bỗng thấy thương nó vô cùng. Vậy mà mỗi khi tôi gọi vào để đọc cho nghe thì nó cứ nhấp nha nhấp nhổm đứng ngồi không yên.

Chiều mùa hè, bọn trẻ chúng tôi mỗi đứa đều có một cánh diều để thả. Thằng Minh rất thích chơi diều. Nó thích nhất là chiếc diều của thằng Hải, vì chiếc diều đó luôn bay cao nhất và đẹp nhất. Chiều hôm ấy, tôi thấy Minh xoắn lấy Hải. Và hôm sau đã thấy Minh cầm chiếc diều đó trên tay. Lạ thật! Hải có cho ai cái gì đâu? Khi tôi hỏi Minh, thì nó toét miệng cười:

– Em đổi cho anh ấy cuốn truyện ngoài bìa có vẽ mấy chú lùn với cô công chúa đấy!

– Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn! – Tôi kêu lên tiếc rẻ.

– Gạ mãi anh ấy mới đổi đấy!

Nhìn cánh diều trên trời cao, tôi thấy tức thằng Minh quá. Nhưng truyện là của nhà nó chứ có phải của tôi đâu!

Vài ngày sau, bọn chúng tôi chuyển sang chơi phi máy bay. Những chiếc máy bay được gấp bằng đủ các loại giấy. Tôi thấy Minh vui lắm. Quả thật những chiếc máy bay của nó to và đẹp lạ lùng. Mỗi khi lao lên trời nó lượn rất lâu rồi mới đậu xuống đất. Bây giờ thì giải nhất thuộc về Minh rồi. Nó vừa cười vừa mang những chiếc máy bay đến khoe tôi. Hóa ra Minh đã xé những tờ báo để gập máy bay.

Tôi nhìn nó quát lên:

– Mày biết những tờ báo này in gì không hả?

Nó xị mặt rồi cũng cáu lại với tôi:

– Em không thích truyện, mà chỉ thích những chiếc máy bay này thôi!

– Rồi về ba mày sẽ cho mày một trận cho mà xem!

Tuần ấy ba Minh về và nó bị mấy roi quắn đít thật. Nó khóc tấm tức nói với tôi:

– Sách báo thì có chơi được đâu mà ba cứ bắt em giữ cơ chứ!

– Là vì như thế này…

Tôi kéo nó ngồi xuống và kể cho nó nghe những câu chuyện mà tôi đã đọc được trong những quyển sách, những quyển báo ở nhà nó. Chuyện về những chú lùn tốt bụng, nàng công chúa xinh đẹp, những cung điện, lâu đài dát vàng dát bạc…Tôi thấy đôi mắt Minh sáng lên. Có lẽ nó không tin rằng từ những dòng chữ dày xít bé xíu kia tôi đã nhìn thấy tất cả những điều lung linh đó.

– Đến tuổi rồi, em phải chịu khó học đọc, học viết đi, rồi em cũng sẽ tự đọc được những câu chuyện hay, tự mình nhìn thấy những hoàng tử công chúa, tự mình phiêu lưu với những con sóng trên biển khơi hay tự mình cất cao đôi cánh trên bầu trời bao la mà không cần anh dẫn đi nữa…

Minh gật đầu. Và từ bữa đó, hôm nào tôi cũng đến nhà nó, tìm những cuốn truyện hay nhất trên giá sách đọc cho nó nghe. Tất nhiên là chính tôi rất mê những câu chuyện trong ấy…

 

Chú thích: Nhà văn Nguyễn Phan Khuê sinh năm 1971, là người con của quê hương miền quan họ thuộc làng Mão Điền, xã Mão Điền, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh.Từ thuở nhỏ, cậu bé Nguyễn Phan Khuê đã được cha mình – nhà thơ Nguyễn Phan Hách tặng cho cả một “gia tài quý giá” – đó là một kệ sách đặt trang trọng trong ngôi nhà nhỏ của gia đình. Và rồi chính những trang sách quý – những hạt giống lành ấy đã chắp cánh cho cậu bé Phan Khuê tiếp tục viết nên những trang sách của đời mình.

 

✏️ Tuổi thơ của mỗi người đều có một miền ký ức riêng, nơi ta lần đầu biết đến những điều kì diệu của thế giới. Có người nhớ về tiếng ve, có người nhớ về cánh diều mùa hạ, còn Nguyễn Phan Khuê lại nhớ về những trang sách, những “dòng chữ diệu kì” đã làm bừng sáng tuổi thơ ông. Qua truyện ngắn cùng tên, nhà văn không chỉ kể một câu chuyện tuổi nhỏ mà còn khẽ nhắn nhủ rằng: chỉ khi con người biết đọc, biết yêu những con chữ, họ mới thật sự nhìn thấy thế giới bằng đôi mắt sáng trong của tâm hồn.

✏️ Nguyễn Phan Khuê sinh năm 1971 tại làng Mão Điền, huyện Thuận Thành, tỉnh Bắc Ninh, vùng quê giàu truyền thống văn hóa của miền quan họ. Ông là con trai của nhà thơ Nguyễn Phan Hách, từ nhỏ đã được sống trong môi trường tràn đầy tình yêu văn chương và tri thức. “Những dòng chữ diệu kì” là một trong những truyện ngắn tiêu biểu của ông viết cho thiếu nhi, không chỉ gợi lại vẻ đẹp trong sáng của tuổi thơ mà còn gửi gắm bài học thấm thía về ý nghĩa của việc đọc, về sức mạnh nhiệm màu của sách và tri thức trong việc nuôi dưỡng tâm hồn con người.

✏️ Truyện kể về hai cậu bé, người kể chuyện và cu Minh, những đứa trẻ quê hồn nhiên gắn bó với nhau trong những ngày hè. Người kể say mê sách vở, còn cu Minh thì lại thờ ơ, bởi cậu chưa biết đọc chữ. Trong khi cậu bạn mải mê đọc những cuốn truyện “ngốn ngấu, quên cả ăn cơm”, thì Minh chỉ dửng dưng đứng nhìn, thậm chí đem sách đổi lấy diều hay xé báo gấp máy bay. Sự đối lập ấy chính là mầm mống của một hành trình nhận thức, hành trình đi từ vô tri đến giác ngộ, từ dửng dưng đến rung động trước vẻ đẹp của tri thức.

✏️ Những chi tiết tưởng chừng giản dị như việc đổi truyện lấy diều hay xé báo gấp máy bay lại chứa đựng ý nghĩa sâu xa. Với Minh, sách không mang lại niềm vui cụ thể nào, vì nó “không chơi được”. Cậu chưa nhận ra rằng, đằng sau những trang giấy ấy là cả một thế giới kì ảo, nơi những chú lùn, công chúa, hoàng tử và lâu đài dát vàng đang chờ đón. Còn với người kể chuyện, mỗi quyển sách là một cánh cửa mở ra chân trời mới, nơi tâm hồn được thăng hoa trong tưởng tượng và lòng nhân ái. Hai cách nhìn ấy đối lập nhau, nhưng chính nhờ thế mà câu chuyện trở nên có chiều sâu: sự hồn nhiên của trẻ thơ không phải là vô nghĩa, mà là khởi đầu cho một cuộc gặp gỡ kì diệu giữa con người và tri thức.

✏️ Khi bị cha phạt vì xé báo, cu Minh vẫn chưa hiểu vì sao người lớn lại coi trọng những tờ giấy in chữ đến thế. Chỉ đến khi được bạn kể cho nghe những câu chuyện từ trong sách, cậu mới thực sự nhận ra điều kì diệu ẩn sau những trang giấy ấy. Đôi mắt Minh “sáng lên”, đó không chỉ là ánh sáng của niềm thích thú mà còn là ánh sáng của sự thức tỉnh trong tâm hồn. Từ khoảnh khắc ấy, cậu bé bắt đầu khát khao được học đọc, học viết để tự mình khám phá thế giới bằng “đôi cánh chữ nghĩa”. Chính tình bạn và sự sẻ chia tri thức đã khiến một tâm hồn ngây thơ lần đầu chạm đến vẻ đẹp của văn chương, của tri thức và của đời sống tinh thần.

✏️ Nguyễn Phan Khuê đã viết truyện này bằng giọng văn trong trẻo, dung dị và thấm đẫm cảm xúc. Không có những mâu thuẫn gay gắt hay những nút thắt kịch tính, “Những dòng chữ diệu kì” chinh phục người đọc bằng vẻ đẹp nhẹ nhàng, ấm áp. Ngôn ngữ kể chuyện giàu chất thơ, gợi nhớ ký ức tuổi thơ bình dị nơi làng quê. Những hình ảnh như chiếc diều, chiếc máy bay hay cuốn truyện không chỉ là chi tiết hiện thực mà còn là biểu tượng cho ước mơ, trí tuệ và sự trưởng thành. Qua đó, tác giả khẳng định rằng tri thức chính là thứ giúp con người bay cao hơn, xa hơn trên bầu trời của nhận thức và ước mơ.

✏️ Truyện ngắn vì thế không chỉ là một hồi ức tuổi thơ mà còn là một thông điệp sâu sắc gửi đến người đọc hôm nay. Trong thế giới đầy cám dỗ vật chất, tri thức và sách vở vẫn là nguồn sáng bền bỉ soi rọi tâm hồn. Những dòng chữ tưởng nhỏ bé nhưng lại có thể lay động, cảm hóa và thay đổi cả một cuộc đời.

✏️ Những cánh diều rồi cũng hạ xuống, những tờ báo gấp thành máy bay rồi cũng rách nát, chỉ còn lại những dòng chữ là vẫn bay mãi trong tâm trí con người. Từ câu chuyện nhỏ của hai cậu bé trong “Những dòng chữ diệu kì”, ta nhận ra một chân lý lớn: tri thức là thứ duy nhất không bị gió thời gian cuốn đi. Nó ở lại, soi sáng con đường ta đi và khiến trái tim ta trở nên cao đẹp hơn.

Nguồn ảnh minh họa: Sưu tầm

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu