NGƯỠNG CỬA – VŨ QUẦN PHƯƠNG

🪴 BÀI THƠ “NGƯỠNG CỬA” – DẤU YÊU TUỔI THƠ VÀ HÀNH TRÌNH LỚN LÊN

Nơi ấy ai cũng quen
Ngay từ thời tấm bé
Khi tay bà, tay mẹ
Còn dắt vòng đi men.

Nơi bố mẹ ngày đêm
Lúc nào qua cũng vội
Nơi bạn bè chạy tới
Thường lúc nào cũng vui.

Nơi ấy đã đưa tôi
Buổi đầu tiên đến lớp
Nay con đường xa tắp
Vẫn đang chờ tôi đi.

Nơi ấy ngôi sao khuya
Soi vào trong giấc ngủ
Ngọn đèn khuya bóng mẹ
Sáng một vầng trên sân.

  • Vũ Quần Phương –

 

🪴 Trong hành trình đời người, có những hình ảnh tuy nhỏ bé nhưng lại in đậm trong ký ức như một phần không thể tách rời của tuổi thơ. Đó có thể là con ngõ nhỏ, sân nhà, hay chỉ đơn giản là một ngưỡng cửa, nơi ta đặt những bước chân đầu tiên ra với thế giới. “Ngưỡng cửa” của Vũ Quần Phương là một bài thơ nhẹ nhàng, thấm đẫm tình cảm, đưa ta trở về với những kỷ niệm trong trẻo của những ngày thơ ấu, nơi tình yêu thương của cha mẹ, bà, bạn bè đan xen thành bức tranh ấm áp về quê hương và gia đình.

🪴 Vũ Quần Phương là một nhà thơ giàu cảm xúc và tinh tế, nổi tiếng với những vần thơ giản dị mà sâu xa. Ông thường hướng ngòi bút của mình về những điều bình dị, những rung động trong tâm hồn con người trước vẻ đẹp đời thường. Bài thơ “Ngưỡng cửa” là một sáng tác tiêu biểu, sử dụng thể thơ bốn chữ, ngôn ngữ mộc mạc, gợi nhắc hình ảnh quen thuộc của tuổi thơ, của mái ấm và của tình mẫu tử, qua đó gửi gắm thông điệp sâu sắc về nguồn cội và hành trình trưởng thành của mỗi con người.

🪴 Ngay từ nhan đề, “Ngưỡng cửa” đã mang trong mình ý nghĩa biểu tượng đầy gợi mở. Đó không chỉ là bậc cửa nhỏ nơi hiên nhà, mà là ranh giới giữa trong và ngoài, giữa vòng tay chở che và thế giới bao la phía trước, giữa sự ngây thơ và bước đầu của nhận thức.

“Nơi ấy ai cũng quen
Ngay từ thời tấm bé
Khi tay bà, tay mẹ
Còn dắt vòng đi men.”

🪴 Câu thơ mở ra không gian tuổi thơ êm đềm, nơi đứa trẻ bắt đầu làm quen với thế giới qua những bước đi chập chững, qua bàn tay dắt dìu của bà và mẹ. Từng từ ngữ mộc mạc như dòng hồi ức tuôn chảy, “tay bà, tay mẹ” – đôi bàn tay nâng đỡ, chở che, truyền hơi ấm và yêu thương. “Đi men”, bước đi men theo tường, men theo hiên nhà, biểu tượng cho những bước đầu đời rụt rè nhưng đầy an toàn. Ngưỡng cửa trở thành chứng nhân đầu tiên của sự lớn lên, nơi con người khởi đầu hành trình tìm hiểu cuộc sống trong vòng tay yêu thương.

🪴 Sau những năm tháng được chở che, ngưỡng cửa không chỉ gắn với bà và mẹ, mà còn là nơi đan cài những bước chân quen thuộc của bố, mẹ và bạn bè, những con người làm nên thế giới ấm áp quanh ta.

“Nơi bố mẹ ngày đêm
Lúc nào qua cũng vội
Nơi bạn bè chạy tới
Thường lúc nào cũng vui.”

🪴 Chỉ bằng vài nét phác thảo, Vũ Quần Phương đã khắc họa được một không gian gia đình đầy hơi thở đời sống. Hình ảnh “bố mẹ qua cũng vội” gợi lên sự tảo tần, tất bật, biểu hiện cho nỗi lo toan và tình yêu âm thầm dành cho con cái. Còn “bạn bè chạy tới” lại đem đến sắc màu hồn nhiên, tươi vui của tuổi thơ. Hai vế đối lập, “vội” và “vui”, tưởng như trái ngược nhưng lại hòa quyện, làm nên bức tranh sinh động của một mái nhà đong đầy yêu thương và kỷ niệm. Ngưỡng cửa ấy, vì thế, không chỉ là vật thể, mà là nơi giao hòa của tình thân, nơi mọi yêu thương đi qua và dừng lại.

🪴 Thời gian trôi, đứa trẻ năm nào đã lớn lên, để rồi từ chính ngưỡng cửa thân quen ấy, bắt đầu đặt bước chân đầu tiên vào đời.

“Nơi ấy đã đưa tôi
Buổi đầu tiên đến lớp
Nay con đường xa tắp
Vẫn đang chờ tôi đi.”

🪴 Khổ thơ gợi cảm xúc bâng khuâng giữa hoài niệm và khát vọng. “Buổi đầu tiên đến lớp” là dấu mốc quan trọng, bước chuyển từ vòng tay gia đình ra thế giới mới. Còn “con đường xa tắp” mở ra trước mắt, như ẩn dụ cho hành trình trưởng thành và cuộc đời rộng lớn đang chờ đợi phía trước. Dù con đường ấy dài và đầy thử thách, người con vẫn luôn mang theo trong mình hơi ấm của ngưỡng cửa thuở nhỏ, như mang theo nguồn gốc yêu thương làm điểm tựa. Từ đó, bài thơ khéo léo gợi ra triết lý nhẹ nhàng về sự tự lập, muốn bay cao, mỗi người đều phải bắt đầu từ bậc cửa thân thương của chính mình.

🪴 Nếu ba khổ thơ đầu là dòng hồi tưởng về tuổi thơ, thì khổ cuối lại là khoảnh khắc lắng đọng, chan chứa yêu thương và biết ơn.

“Nơi ấy ngôi sao khuya
Soi vào trong giấc ngủ
Ngọn đèn khuya bóng mẹ
Sáng một vầng trên sân.”

🪴 Bức tranh đêm hiện lên thật ấm và yên bình. Ánh sáng “ngôi sao khuya” thiên nhiên hòa cùng ánh sáng “ngọn đèn khuya” của mẹ, tạo nên hai tầng sáng, của trời và của người, của tự nhiên và tình thương. “Bóng mẹ” hiện lên trong ánh đèn khuya không chỉ là hình ảnh tả thực, mà còn là biểu tượng của sự hy sinh thầm lặng, của ngọn lửa yêu thương nuôi dưỡng con suốt đời. Câu thơ cuối, “Sáng một vầng trên sân”, vừa là ánh sáng vật lý, vừa là ánh sáng tâm hồn, ánh sáng của tình mẹ chiếu rọi tuổi thơ, soi sáng cả cuộc đời con dù ở bất cứ nơi đâu.

🪴 “Ngưỡng cửa” là một bài thơ ngắn nhưng chứa đựng chiều sâu cảm xúc và giá trị nhân văn lớn lao. Với thể thơ bốn chữ giản dị, nhịp điệu êm dịu, giọng thơ trong sáng, Vũ Quần Phương đã khắc họa một không gian ký ức gần gũi mà sâu sắc. Hình ảnh “ngưỡng cửa” trở thành biểu tượng cho khởi đầu, cho sự gắn bó giữa con người với mái nhà, với nguồn cội. Qua đó, bài thơ khơi dậy trong mỗi người đọc tình yêu gia đình, lòng biết ơn và ý thức trân trọng những điều bình dị đã nuôi dưỡng ta khôn lớn.

🪴 “Ngưỡng cửa” của Vũ Quần Phương không chỉ là bài thơ về tuổi thơ, mà còn là bản nhạc trầm của ký ức và yêu thương. Giữa nhịp sống hiện đại vội vã, những vần thơ ấy nhắc ta nhớ về nơi mình bắt đầu, nơi có ánh đèn mẹ thức, có bàn tay cha, có tiếng cười bạn bè thuở nhỏ. Dù con đường đời phía trước có xa đến đâu, trong sâu thẳm trái tim mỗi người, ngưỡng cửa quê nhà vẫn luôn là điểm khởi đầu và cũng là bến đỗ bình yên để trở về.

Nguồn ảnh minh họa: Sưu tầm

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu