KHÁT VỌNG – XUÂN QUỲNH

🖋️ BÀI THƠ “KHÁT VỌNG” – HÀNH TRÌNH BAY CỦA TRÁI TIM THI SĨ

Ngày còn bé ta mơ trăng tháng Tám

Giữa đêm rằm bầy cỗ, vui chơi

Cùng bạn nhỏ rước đèn múa hát

Trống ếch lùng tùng náo nức trăng vui.

 

Khi lớn khôn ước mơ càng cháy bỏng

Vai kề vai nghe rộn tiếng tim yêu

Trải tâm tư dưới trời trăng sáng

Cuộc đời ơi, đẹp biết bao nhiêu !

 

Chỉ thế thôi ư ? Ta còn mơ ước

Thành nhà thơ ca ngợi cuộc đời

Những vần thơ cùng du hành vũ trụ

Sưởi ấm vừng trăng lạnh niềm vui.

 

Đâu chỉ lên trăng, thơ ta còn bay khắp

Theo những con tàu cập bến các vì sao

Như lòng ta chẳng bao giờ nguôi khát vọng

Biết bay rồi, ta lại muốn bay cao.

(Khát vọng, Xuân Quỳnh, in trong tập thơ Tơ tằm – Chồi biếc, Nhà xuất bản Văn học, 1963)

 

🖋️ Trong nền thơ Việt Nam hiện đại, Xuân Quỳnh được xem là giọng thơ của khát vọng sống, khát vọng yêu và khát vọng vươn tới những điều tốt đẹp. Thơ chị luôn mang vẻ hồn nhiên, chân thành mà mãnh liệt, chất chứa niềm tin yêu tha thiết vào cuộc đời. Bài thơ “Khát vọng” là một trong những sáng tác tiêu biểu thời trẻ của Xuân Quỳnh, thể hiện rõ tinh thần ấy, một hành trình từ ước mơ tuổi thơ đến khát vọng sáng tạo, khát vọng bay cao trong cuộc sống.

🖋️ Xuân Quỳnh (1942 – 1988) là một trong những nữ thi sĩ tiêu biểu nhất của nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Thơ chị là tiếng nói của một trái tim giàu yêu thương, luôn thao thức trước cuộc đời và khao khát được dâng hiến. Ngôn từ trong thơ Xuân Quỳnh giản dị mà nồng nàn, trong trẻo mà sâu sắc. “Khát vọng” được sáng tác năm 1963, in trong tập Tơ tằm – Chồi biếc, là một trong những bài thơ sớm thể hiện rõ phong cách thơ của chị: chân thành, mơ mộng và tràn đầy năng lượng sống. Qua bài thơ, Xuân Quỳnh gửi gắm niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của ước mơ, vào khả năng vươn tới những tầm cao mới của con người.

🖋️ Ngay ở khổ đầu, Xuân Quỳnh gợi lại những ước mơ trong sáng, hồn nhiên của thời ấu thơ:

“Ngày còn bé ta mơ trăng tháng Tám
Giữa đêm rằm bầy cỗ, vui chơi
Cùng bạn nhỏ rước đèn múa hát
Trống ếch lùng tùng náo nức trăng vui.”

Hình ảnh “trăng tháng Tám”, “rước đèn”, “trống ếch”, “cỗ trung thu” gợi cả một thế giới tuổi thơ rộn ràng, hạnh phúc. Đó là những ước mơ nhỏ bé mà trong trẻo, mơ về niềm vui giản dị, về một đêm trăng sáng ngập tiếng cười. Giọng thơ vui tươi, nhịp điệu hồn nhiên như chính tâm hồn một đứa trẻ. Nhưng ngay từ những câu thơ ấy, ta đã cảm nhận được ở Xuân Quỳnh một tâm hồn luôn hướng tới ánh sáng và niềm vui sống.

🖋️ Khi trưởng thành, những ước mơ ấy không tan biến mà trở nên lớn lao, rực rỡ hơn:

“Khi lớn khôn ước mơ càng cháy bỏng
Vai kề vai nghe rộn tiếng tim yêu
Trải tâm tư dưới trời trăng sáng
Cuộc đời ơi, đẹp biết bao nhiêu!”

Khát vọng sống của con người khi lớn lên chính là khát vọng được yêu thương, sẻ chia và dâng hiến. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh luôn mang vẻ trong sáng và chân thành, như một bản nhạc của niềm vui, của hạnh phúc được sống giữa đời. Nhà thơ không chỉ nhìn thấy cái đẹp của thiên nhiên “trời trăng sáng” mà còn rung động trước vẻ đẹp của “tiếng tim yêu”, biểu tượng của sự sống, của con người đang hòa vào nhau trong niềm hân hoan tồn tại.

🖋️ Nhưng với Xuân Quỳnh, cuộc sống đẹp không chỉ dừng ở tình yêu mà còn ở khát vọng sáng tạo, khát vọng dâng hiến cho đời:

“Chỉ thế thôi ư? Ta còn mơ ước
Thành nhà thơ ca ngợi cuộc đời
Những vần thơ cùng du hành vũ trụ
Sưởi ấm vừng trăng lạnh niềm vui.”

Câu hỏi “Chỉ thế thôi ư?” như một tiếng tự vấn, một lời thức tỉnh nội tâm. Nhà thơ không bằng lòng với niềm vui riêng mà muốn đem tài năng, ngọn lửa trái tim để ca ngợi cuộc đời, sưởi ấm nhân gian bằng thơ ca. Hình ảnh “những vần thơ du hành vũ trụ” là cách nói ẩn dụ cho sức lan tỏa của nghệ thuật, của tấm lòng người nghệ sĩ, những người muốn gửi tình yêu, ánh sáng và niềm vui đến khắp mọi nơi.

🖋️ Đoạn kết của bài thơ là lời khẳng định mạnh mẽ nhất về khát vọng vươn cao vô tận:

“Đâu chỉ lên trăng, thơ ta còn bay khắp
Theo những con tàu cập bến các vì sao
Như lòng ta chẳng bao giờ nguôi khát vọng
Biết bay rồi, ta lại muốn bay cao.”

Ở đây, hình ảnh “thơ bay”, “con tàu cập bến các vì sao” là biểu tượng của trí tưởng tượng phong phú, của tinh thần không ngừng vươn tới. Câu thơ cuối “Biết bay rồi, ta lại muốn bay cao” chính là tuyên ngôn nghệ thuật và nhân sinh của Xuân Quỳnh: con người không bao giờ dừng lại ở một đỉnh cao mà luôn hướng tới những chân trời mới, không ngừng làm mới chính mình. Đó là khát vọng sống, khát vọng sáng tạo, khát vọng yêu thương vô bờ, nguồn năng lượng bất diệt trong tâm hồn thi sĩ.

🖋️ “Khát vọng” vì thế không chỉ là một bài thơ về mơ ước mà còn là bản tuyên ngôn đẹp đẽ về sức sống tinh thần của con người. Qua những hình ảnh giản dị mà bay bổng, Xuân Quỳnh đã gửi gắm niềm tin yêu sâu sắc vào cuộc đời, vào con người, vào khả năng vươn tới những điều tốt đẹp của tâm hồn. Đọc bài thơ, ta thấy trong lòng dâng lên một niềm cảm phục và yêu mến, bởi “khát vọng” ấy không chỉ là của riêng Xuân Quỳnh mà cũng là của mỗi chúng ta trong hành trình sống, yêu và mơ ước.

🖋️ Kết lại, “Khát vọng” là một trong những bài thơ thể hiện trọn vẹn vẻ đẹp tâm hồn Xuân Quỳnh, hồn nhiên, chân thành mà mãnh liệt. Từ ước mơ trẻ thơ đến khát vọng sáng tạo, tất cả hòa quyện thành một dòng cảm xúc trong sáng, dạt dào. Bài thơ như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim người đọc, nhắc ta rằng: sống là không ngừng mơ ước, không ngừng vươn lên, bởi chỉ có khát vọng mới khiến con người trở nên cao đẹp.

Nguồn ảnh minh họa: Sưu tầm

———————————-

Học Văn Bằng Công Thức Cùng Cô Diệu Thu – Học chuẩn, thi chuẩn

Hotline: 0833.873.089

Địa chỉ: Ngõ 123, Thuỵ Phương, Bắc Từ Liêm, Hà Nội

Website: https://letrandieuthu.com    

 

#hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu