TỰ HÀO LÀ NGƯỜI VIỆT NAM

Có những tháng Tư trôi qua thật lặng lẽ, và cũng có những tháng Tư khiến lòng người chùng xuống, chạm vào những góc sâu nhất của ký ức. Tháng Tư năm nay, giữa bộn bề cuộc sống, tôi bỗng muốn ngồi lại, lặng lẽ lật giở từng mảnh ký ức vụn vặt, những câu chuyện cũ mà mình chỉ nghe qua lời kể của ba, của mẹ, của những người đã đi qua chiến tranh.
Tháng Tư năm nay, tôi muốn nói với chính mình, bằng tất cả yêu thương và trân trọng, rằng: Tôi tự hào vì được là con người Việt Nam.

Không biết từ bao giờ, mỗi lần tháng Tư về, lòng tôi lại dậy lên những xúc cảm khó gọi thành tên, cái cảm giác như mình đang đứng giữa hai miền ký ức, giữa cái quá khứ đầy đau thương mà cha ông đã đi qua và cái hiện tại bình yên mà mình đang có, mọi thứ cứ len lỏi, chầm chậm, rồi dâng đầy trong tim

Sắp tới là 50 năm giải phóng miền Nam thống nhất đất nước rồi, nghĩ tới mà bỗng thấy nghèn nghẹn, ừ thì mình không sống trong những tháng ngày bom đạn, không biết thế nào là tiếng máy bay rít trên đầu, không hiểu được hết cái giá lạnh của những buổi chia tay người thân ra trận, nhưng mỗi lần nghe lại những câu chuyện cũ, mỗi lần thấy những bức ảnh cũ úa màu, lòng mình lại như bị ai siết chặt

Tôi vẫn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần tới ngày lễ, cả nhà lại quây quần xem lại phim tài liệu về chiến tranh, ba tôi hay lặng người, ánh mắt nhìn xa xăm, chẳng ai bảo ai nhưng đứa nào cũng im lặng, bởi vì ai cũng biết, đằng sau cái im lặng ấy là những điều đau đớn mà ba đã từng trải qua, là những người đồng đội ba từng thương quý, từng hẹn ước trở về nhưng cuối cùng không thể

Mình lớn lên trong hòa bình, trong những ngày tháng sáng đi học chiều về nhà, trong những giấc mơ bay cao đi xa, và đôi lúc, thú thật, mình đã quên, quên rằng để có được những bình yên rất đỗi quen thuộc ấy, đã có những người bằng tuổi mình bây giờ, đã ngã xuống giữa tuổi thanh xuân rực rỡ nhất

Nửa thế kỷ trôi qua rồi, vậy mà có những vết thương vẫn chưa lành hẳn, có những nỗi nhớ vẫn còn nguyên vẹn, có những câu chuyện vẫn được nhắc lại bằng giọng kể chậm rãi, khắc khoải như mới hôm qua, tự nhiên nghĩ mà thương, mà nợ, mà biết ơn vô cùng

Tự hào là người Việt Nam, đối với tôi, không phải chỉ là những lúc đứng giữa biển người reo vang dưới lá cờ đỏ sao vàng, mà là những lúc rất đời thường thôi, như khi nghe mẹ kể chuyện quê hương trong những đêm mất điện, như khi nhìn thấy những em bé vùng cao cười giòn tan giữa ruộng bậc thang, như khi bắt gặp ánh mắt ấm áp của người đồng bào nơi phố thị vội vã

Tự hào là khi biết rằng, dù bao gian khó, bao mất mát, con người Việt Nam mình vẫn chọn yêu thương, chọn hy sinh, chọn nhẫn nại và chọn đứng dậy, như một mạch nguồn không bao giờ cạn

Có đôi lúc, giữa những ngày vội vã, tôi chợt sợ, sợ rằng mình sẽ vô tình quên mất những giá trị mà cha ông đã khắc sâu, sợ rằng thế hệ mình sẽ coi tự do là điều hiển nhiên, coi hòa bình là lẽ tất nhiên, sợ rằng những nỗi đau từng thấm đẫm đất mẹ sẽ bị lãng quên trong những bộn bề tính toán của đời thường

Nhưng rồi mỗi lần nghe bài Quốc ca, mỗi lần vô tình lướt qua những bức ảnh xưa, lòng tôi lại dậy lên một niềm tin rất lặng lẽ, rằng chỉ cần còn biết xúc động, còn biết nhớ, còn biết rưng rưng vì hai tiếng Việt Nam, thì mình vẫn đang sống xứng đáng với những gì thế hệ trước đã gửi gắm

Viết đến đây, tôi lại nhớ tới những dòng người lặng lẽ cúi đầu bên bia mộ liệt sĩ mỗi dịp tháng Tư về, nhớ tới những cánh hoa trắng nghiêng mình trong gió, nhớ tới những ánh mắt ươn ướt khi cùng nhau hát vang “Như có Bác trong ngày đại thắng”, tất cả, tất cả như một lời nhắc nhở rất nhẹ nhàng mà tha thiết, rằng chúng ta là những người may mắn, và vì thế, chúng ta phải sống cho thật xứng đáng

Tự hào là con người Việt Nam, tự hào vì được sinh ra trên mảnh đất này, lớn lên giữa những dòng sông núi đồi đã từng chứng kiến bao đổi thay, tự hào vì trong máu thịt mình, có chung nhịp đập với hàng triệu con tim đã từng vì đất nước này mà không tiếc máu xương

Và tôi, sẽ mãi luôn tự nhủ với mình như thế.

Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ chọn sinh ra là một người Việt Nam, vẫn sẽ chọn lớn lên từ những vất vả nhưng đậm đà nghĩa tình này.
Bởi vì ở nơi đây, tôi học được cách yêu thương nhiều hơn là oán giận, học được cách đứng lên mỗi lần vấp ngã, học được cách gìn giữ những giá trị tưởng chừng nhỏ bé mà thiêng liêng vô cùng.
Và bởi vì, chỉ ở nơi đây, tôi mới có thể hiểu sâu sắc thế nào là “hạnh phúc đổi bằng máu và nước mắt”, thế nào là “tự do không tự nhiên mà có”.
Cảm ơn đất nước này, cảm ơn những con người Việt Nam bé nhỏ mà vĩ đại.
Cảm ơn vì đã cho tôi một niềm tự hào không bao giờ phai nhạt.

 

Cảm ơn các em đã dành thời gian đón đọc bài viết của cô Diệu Thu. Hi vọng rằng những kiến thức này sẽ giúp các em thêm yêu thích môn văn hơn. Nếu thấy bài viết ý nghĩa và hữu ích, đừng quên chia sẻ với bạn bè để mọi người cùng học hỏi và khám phá thêm những điều thú vị từ văn học nhé!

 

Trung tâm luyện thi văn cô Diệu Thu hiện có các lớp văn Online từ lớp 6 đến lớp 12, được giảng dạy bởi đội ngũ Tiến sĩ, Thạc sĩ và Giáo viên giỏi với nhiều năm kinh nghiệm. Phương pháp giảng dạy độc đáo bằng công thức sẽ giúp các em dễ dàng nắm vững kiến thức và yêu thích môn văn hơn. Rất mong được đồng hành cùng các em trên hành trình học tập và phát triển kỹ năng văn học!

 

Liên hệ: Cô giáo Lê Trần Diệu Thu – Thạc sĩ lý luận và Phương pháp giảng dạy Bộ môn Ngữ văn – 0973602995

#nguvan #vanhoc #hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu

Website: https://letrandieuthu.com/