GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA – THẠCH LAM

Cơn gió lạnh đầu tiên của mùa đông không chỉ mang đến sự thay đổi của thiên nhiên mà còn đánh thức những cảm xúc sâu lắng trong lòng người. “Gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam không chỉ là một câu chuyện về cái rét đầu đông mà còn là bức tranh tinh tế về tình người, về sự sẻ chia giữa những đứa trẻ thơ ngây. Ẩn trong những trang văn giản dị là hơi ấm của lòng nhân hậu, là sự đối lập giữa đủ đầy và thiếu thốn, giữa vô tư và những lo toan của người lớn. Đọc tác phẩm, ta không chỉ cảm nhận được cái lạnh buốt của gió mùa mà còn thấy lòng mình ấm lên trước những nghĩa cử tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại có sức lay động đến lạ. Hãy cùng cô Diệu Thu khám phá tác phẩm này.

“Gió lạnh đầu mùa” của Thạch Lam không đơn thuần là một câu chuyện về thời tiết mà còn là một lát cắt tinh tế của cuộc sống, nơi cái lạnh của đất trời hòa quyện cùng sự ấm áp của tình người. Dưới ngòi bút nhẹ nhàng nhưng sâu sắc của Thạch Lam, câu chuyện hiện lên với vẻ đẹp dung dị, man mác buồn nhưng lại để lại dư vị ấm áp trong lòng người đọc.

Câu chuyện mở ra trong một buổi sáng mùa đông khi gió lạnh đầu mùa bất chợt ùa về, mang theo hơi lạnh se sắt len lỏi qua từng con phố, góc chợ của một làng quê nhỏ. Những đứa trẻ vốn quen thuộc với nắng hè chói chang giờ đây lần đầu cảm nhận cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông. Khung cảnh làng quê như đổi khác, bầu trời ảm đạm, cây cối xác xơ, con người cũng co ro hơn trong từng bước đi. Sơn và Lan, hai đứa trẻ trong một gia đình khá giả, được mẹ chuẩn bị sẵn cho những chiếc áo bông dày dặn, ấm áp. Sự háo hức khi được mặc áo mới làm cả hai vui vẻ chạy nhảy, tận hưởng niềm vui trẻ thơ vô tư và hồn nhiên. Nhưng trong niềm vui ấy, có một hình ảnh khiến Sơn và Lan bỗng lặng đi – Hiên, cô bé nghèo khổ cùng xóm, vẫn chỉ khoác trên mình manh áo rách mỏng manh, đôi môi tím tái vì lạnh, hai tay ôm chặt lấy thân mình để cố gắng chống chọi với cơn gió rét đầu đông.

Sự đối lập giữa hai cảnh đời – một bên là những đứa trẻ ấm áp trong lớp áo dày, một bên là cô bé co ro trong giá lạnh – làm nổi bật lên khoảng cách vô hình nhưng rất thực giữa giàu và nghèo, giữa sự đủ đầy và thiếu thốn. Cái rét mùa đông không chỉ làm run rẩy những thân thể nhỏ bé mà còn là phép thử đối với lòng trắc ẩn của con người. Khi nhìn thấy Hiên, Lan không nói gì nhiều, cũng không suy nghĩ quá lâu. Trong sự vô tư, trong sáng của một đứa trẻ, Lan chỉ biết rằng Hiên đang lạnh, rằng cô bé ấy cần được sưởi ấm. Và thế là Lan nhẹ nhàng cởi chiếc áo bông cũ của mình, khoác lên người Hiên như một hành động tự nhiên, không chút đắn đo.

Đây có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong truyện – một hành động nhỏ bé nhưng lại chất chứa bao nhiêu sự dịu dàng và yêu thương. Nó không phải là sự ban phát của một kẻ có với người không có, mà đơn thuần là sự sẻ chia bản năng giữa những tâm hồn trẻ thơ. Trong suy nghĩ của Lan, việc cho đi một chiếc áo cũ chẳng có gì to tát, nhưng với Hiên, đó là cả một niềm hạnh phúc, một nguồn hơi ấm không chỉ cho cơ thể mà còn cho tâm hồn. Tình thương trong truyện của Thạch Lam không phải là thứ tình thương sáo rỗng, khoa trương, mà là thứ tình cảm nhẹ nhàng, chân thật, xuất phát từ những điều bình dị nhất.

Nhưng rồi câu chuyện không dừng lại ở đó. Khi mẹ của Sơn và Lan phát hiện ra chiếc áo đã được đem cho, bà không hoàn toàn hài lòng. Không có những lời quát mắng nặng nề, không có những cơn giận dữ, nhưng trong thái độ của bà vẫn có chút do dự, chút tiếc rẻ. Bởi lẽ, đối với một người mẹ, những gì bà dành dụm cho con mình không thể dễ dàng đem cho người khác, dù đó có là lòng tốt. Đây chính là một chi tiết tinh tế phản ánh một hiện thực cuộc sống: không phải ai cũng sẵn sàng chia sẻ, không phải sự nhân hậu nào cũng được tán dương. Lòng tốt nhiều khi cũng phải đối mặt với những rào cản vô hình từ quan niệm của người lớn, từ sự toan tính và lo toan của cuộc đời.

Thạch Lam không đưa ra một lời phán xét nào, ông chỉ đơn giản đặt ra một tình huống để người đọc tự cảm nhận, tự suy ngẫm. Và có lẽ, đó chính là điều làm nên sức hấp dẫn của “Gió lạnh đầu mùa”. Câu chuyện không có những cao trào gay cấn, không có những xung đột dữ dội, nhưng lại khiến ta day dứt khôn nguôi. Nó gợi lên trong ta những suy nghĩ về sự sẻ chia, về tình thương giữa con người với nhau. Nó nhắc ta nhớ rằng giữa những ngày đông lạnh lẽo của cuộc đời, thứ thực sự giữ ấm cho con người không chỉ là áo quần, mà là tình yêu thương và sự đồng cảm.

Cái lạnh của gió mùa rồi sẽ qua đi, mùa đông rồi sẽ kết thúc, nhưng sự ấm áp mà con người trao cho nhau thì vẫn mãi còn đó. Sau khi đọc “Gió lạnh đầu mùa”, ta không chỉ cảm nhận được cái rét đầu đông mà còn nhận ra rằng, dù thế giới này có khắc nghiệt đến đâu, lòng nhân ái vẫn luôn hiện diện, như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim con người. Và có lẽ, giữa cuộc sống bộn bề hôm nay, ai trong chúng ta cũng nên một lần tự hỏi: Liệu mình có sẵn sàng trao đi một chút hơi ấm cho người khác, như cách mà Lan đã làm trong một buổi sáng mùa đông năm ấy hay không?

 

Cảm ơn các em đã dành thời gian đón đọc bài viết của cô Diệu Thu. Hi vọng rằng những kiến thức này sẽ giúp các em thêm yêu thích môn văn hơn. Nếu thấy bài viết ý nghĩa và hữu ích, đừng quên chia sẻ với bạn bè để mọi người cùng học hỏi và khám phá thêm những điều thú vị từ văn học nhé!

 

Trung tâm luyện thi văn cô Diệu Thu hiện có các lớp văn Online từ lớp 6 đến lớp 12, được giảng dạy bởi đội ngũ Tiến sĩ, Thạc sĩ và Giáo viên giỏi với nhiều năm kinh nghiệm. Phương pháp giảng dạy độc đáo bằng công thức sẽ giúp các em dễ dàng nắm vững kiến thức và yêu thích môn văn hơn. Rất mong được đồng hành cùng các em trên hành trình học tập và phát triển kỹ năng văn học!

 

Liên hệ: Cô giáo Lê Trần Diệu Thu – Thạc sĩ lý luận và Phương pháp giảng dạy Bộ môn Ngữ văn – 0973602995

#nguvan #vanhoc #hocvanbangcongthuc #cogiaodieuthu

Website: https://letrandieuthu.com/